Beta: Stuki^^
Quý Ức hơi hơi nhíu mày, cô vừa mới chuẩn bị quan sát lại kĩ càng một chút thì “Hạ Dư Quang” nãy giờ không động đậy tí nào bỗng nhiên vươn tay, đem túi đồ mà mình vừa mới nhìn chằm chằm xách tới trước mặt, sau đó lấy từ trong túi ra một hộp quà, đặt ở trên bàn rồi đẩy tới trước mặt Qúy Ức.
Quý Ức nhìn hộp quà, ngẩn người trong giây lát rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía “Hạ Dư Quang”.
Tuy rằng cô không có mở miệng hỏi nhưng Hạ Qúy Thần lại nhìn thấy trong ánh mắt của cô có ẩn chứa ý tứ, hắn lấy điện thoại từ trong túi ra, sau đó mở mục tin nhắn, gõ gõ chữ.
Viết xong, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một lúc, giống như là hạ quyết tâm, sau đó mới đặt điện thoại lên trên hộp quà.
Khi Quý Ức nhận di động, tầm mắt của Hạ Qúy Thần liền chuyển dời về phía ngoài cửa sổ.
Phần quà chúc mừng năm mới này là hắn lấy thân phận Hạ Qúy Thần mua cho cô, nhưng cuối cùng lại lấy thân phận người đàn ông cô thích, đưa cho cô.
Kỳ thật hắn không muốn làm như vậy, nhưng nếu hắn không làm như vậy thì món quà này sẽ không đến được tay của cô.
Hắn không có gì cần phải khổ sở cả, mặc kệ như thế nào, cô cuối cùng cũng nhận quà của hắn không phải sao? Chỉ có điều là cô không biết món quà đó là của hắn thôi.
“Hạ Dư Quang” chỉ viết bảy chữ đơn giản: “Qùa mừng năm mới dành cho em”.
Ngoại trừ vào đêm giao thừa cô được cha mẹ lì xì thì đây là món quà đầu tiên cô nhận được vào Tết âm lịch năm nay.
Quý Ức nhìn chằm chằm câu nói mà “Hạ Dư Quang” viết trên điện thoại, đáy lòng cảm thấy ấm áp, sau một lúc lâu cô mới đưa điện thoại trả lại cho “Hạ Dư Quang”, nhẹ giọng nói câu: “Anh Dư Quang, cám ơn anh đã tặng quà cho em”.
Hạ Qúy Thần không gõ chữ nữa, chỉ hướng về phía Qúy Ức cong môi cười.
Cơm Qúy Ức đặt, rất nhanh đã được đưa lên.
Hai người mặt đối mặt ăn cơm, chờ đến khi bụng Qúy Ức được lấp đầy thì cô mới nhớ tới chuyện vừa nãy nhìn thấy “Hạ Dư Quang” đứng ở cửa, lúc đó cô liền có suy nghĩ là “không lẽ anh ấy đi máy bay suốt đêm để đến Lệ Giang?”, hơn nữa sau khi anh ấy vào phòng, việc đầu tiên làm lại là kiểm tra cổ chân cho cô.
Quý Ức chắc chắn suy đoán của mình là đúng, cô cắn cắn chiếc đũa, nhìn chằm chằm “Hạ Dư Quang” đang rũ mắt ăn cơm, nhìn một lát, sau đó đặt tay cầm đũa xuống bàn, hô câu: “Anh Dư Quang”.
Hạ Qúy Thần nghe thấy tiếng Qúy Ức, liền dừng động tác ăn cơm lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Qúy Ức.
Đầu ngón tay của Qúy Ức nắm chặt đôi đũa, sau đó mới mở miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh Dư Quang, tối hôm qua anh mới bay tới Lệ Giang sao?”.
Hạ Qúy Thần không nghĩ tới Qúy Ức sẽ hỏi mình vấn đề này nên có chút bất ngờ, hắn im lặng trong giây lát rồi mới gật gật đầu.
Xác định được điều mình nghĩ, đáy lòng Qúy Ức nhẹ nhàng run lên, cô lại tiếp tục hỏi: “Anh Dư Quang, lúc bốn rưỡi sáng anh trả lời lại tin nhắn cho em, là do lúc đó mới xuống máy bay sao?”.
Hạ Qúy Thần lại gật đầu một cái.
Tất cả những điều cô đoán đều đúng …..
Tim Qúy Ức bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Tối hôm qua, ở trong điện thoại, anh ấy nghe thấy giọng cô nói có chút không thích hợp, đầu tiên là hỏi cô ở đâu, sau đó lại nhờ bạn tới giúp cô.
Cô cho rằng những việc này cũng đã đủ quan tâm rồi.
Lại không có nghĩ tới, sau khi ngắt điện thoại, anh ấy còn ngồi máy bay suốt đêm, từ ngàn dặm xa xôi tới bên cạnh cô.