Nhưng hiện tại, mọi hành động của cô đều được phát sóng trực tiếp, mặc dù trong lòng có oán hận bao nhiêu, thì cô cũng phải giả vờ cụng ly với Quý Ức.
Thiên Ca hao hết sức lực mới có thể giơ ly lên chạm vào ly của Quý Ức, cô ta gượng gạo nở nụ cười, vừa định khách sáo đáp lại lời của Quý Ức, nhưng câu nói “Tôi cũng hi vọng như vậy” chỉ vừa phát ra chữ “Tôi” thì bên kia, Quý Ức dường như dùng sức cụng ly hơi mạnh, nên ly rượu trong tay cô đột nhiên hất thẳng vào Thiên Ca, làm ướt một mảng lớn trước ngực cô ta.
“Chị Thiên Ca, thực xin lỗi, không phải em cố ý, em thật sự không cố ý.” Thiên Ca còn chưa kịp phản ứng khi mình bị đổ rượu lên người, Quý Ức đã hoảng hốt la lên.
Giọng của Quý Ức hơi cao, khiến cho không ít người chú ý, ngay cả các nhân viên phụ trách ghi hình trực tiếp cũng nhận ra ồn ào ở bên đây, có nhiều máy quay đã xoay về phía hai người.
“Chị Thiên Ca, thực xin lỗi, em thật sự xin lỗi.” Quý Ức giống như một đứa trẻ phạm lỗi, không ngừng cúi đầu với Thiên Ca.
Rượu thấm vào chất lụa mỏng dính của lễ phục, nhanh chóng làm ướt nội y bên trong, lúc này Thiên Ca mới kịp phản ứng là đã xảy ra chuyện gì.
“Chị Thiên Ca, y phục của chị, em sẽ bồi thường cho chị, thực xin lỗi, không phải em cố ý đâu…” Quý Ức cúi người mấy cái. Sau đó, như sực nhớ ra, cô vội đặt cái ly đế cao xuống bàn, cầm lấy khăn tay, giúp Thiên Ca lau vết rượu trước ngực.
Lúc Quý Ức duỗi tay tới, Thiên Ca có hơi hoảng, cô ta bất giác ngẩng đầu, liếc Quý Ức một cái.
Chạm phải ánh mắt của cô ta, Quý Ức vội vàng cúi thấp đầu xuống, sau khi xác định máy quay không thể quay được vẻ mặt của mình, cô mới lén nhếch môi, ném cho Thiên Ca một nụ cười trào phúng.
Nhìn thấy nụ cười của Quý Ức, Thiên Ca lập tức hiểu ra, Quý Ức cố tình giội rượu lên người mình.
Sở dĩ cô ta làm như vậy, chỉ là để tạo ra sự cố, khiến cho nhân viên phụ trách phát sóng trực tiếp chú ý.
Từ đó, mượn danh tiếng của cô, một lần nữa xuất hiện trong mắt của hàng nghìn người.
Thấy rõ suy nghĩ của Quý Ức, mắt Thiên Ca lập tức lạnh xuống.
Muốn mượn danh tiếng của cô để trèo lên? Nghĩ cũng hay thật!
Nghĩ vậy, Thiên Ca nói ngay: “Không cần, tôi tự làm.”
“Không sao đâu, chị Thiên Ca, chuyện này là em không đúng, em làm là phải.” Quý Ức vừa nói vừa đưa tay giúp Thiên Ca lau vết rượu trước ngực, động tác vô cùng khiêm tốn.
Từ lúc không cẩn thận làm đổ rượu lên người Thiên Ca đến bây giờ, Quý Ức vẫn luôn tỏ ra yếu thế hơn. Nếu thật sự để cho Quý Ức lau quần áo giúp mình, sợ là mọi người sẽ nghĩ bản thân quá ngang ngược.
Nghĩ đến đây, Thiên Ca lập tức hất tay Quý Ức ra.
Cô thật sự chỉ muốn đẩy cô ta ra, tự mình lau vết bẩn trên quần áo.
Thiên Ca biết rõ mình dùng bao nhiêu sức, tuy nhiên khi tay của cô chạm vào tay Quý Ức thì đột nhiên Quý Ức ngã lăn ra đất.