Cô không xác định là người nào đánh người nào, nhưng cô lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, bước chân cô vô thức đi nhanh hơn tới trước cửa, ngay cả gõ cửa cô cũng không bận tâm, liền đưa tay đẩy vào.
Cánh cửa vừa mở ra một khoảng trống, bên trong liền vọng ra một giọng nói mà cho đến bây giờ Trình Vị Vãn cũng không thể quên được.
“Tôi nhận lỗi, tôi nhận lỗi, đúng, tôi là người của Lâm Sinh…”
Đây không phải là năm ngoái, cô và Quý Ức trong ngõ hẻm tứ hợp viện Nam Thành, lúc gặp nguy hiểm, suýt nữa đã khiến cô… Là giọng nói của người đàn ông này sao?
Mặc dù chuyện này đã trôi qua được một năm, nhưng nửa đêm khi vô tình tỉnh mộng, giọng nói này vẫn chui vào trong giấc mơ của Trình Vị Vãn, còn có thể dọa cả người cô toát ra mồ hôi lạnh, sau đó giật mình tỉnh mộng, ôm chăn, run lẩy bẩy rất lâu cũng không dám tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà… Trong văn phòng của Hàn Tri Phản, tại sao lại có giọng nói của hắn truyền ra?
Chẳng lẽ hắn đang ở đây?
Hành động đẩy cửa vào của Trình Vị Vãn vì hoảng sợ vô thức dừng lại, sau đó giọng nói làm cô vô cùng sợ hãi kia tiếp tục truyền vào trong tai cô.
“… là tôi - Hàn tổng người phụ trách xử lý chuyện trước đây, là Hàn tổng anh hùng cứu mỹ nhân, muốn theo đuổi Trình Vị Vãn…”
Hàn tổng? Hàn Tri Phản? Lần đó cô suýt nữa xảy ra chuyện là do anh ta sắp xếp?
Theo những những suy nghĩ này, thoáng hiện lên trong đầu Trình Vị Vãn, cô vô thức cho rằng mình nhất định đã nghe lầm.
Làm sao có thể như vậy được, Hàn Tri Phản trong đêm đó, vì cô bị thương nặng như vậy, đến nay trên đầu vẫn còn lưu lại vết sẹo… Vì vậy nên, nhất định cô đã nghe lầm, tuyệt đối là cô đã nghe lầm…
“… Tôi đã sớm biết, có một ngày, anh sẽ tra ra được…” - Lúc Trình Vị Vãn đang cố hết sức tự an ủi mình, giọng nói của Hàn Tri Phản tiếp tục truyền ra.
Tra ra được… Điều này có nghĩa là gì?
Trong lòng Trình Vị Vãn đang có một linh cảm vô cùng xấu, cô muốn trốn chạy, nhưng chân cô giống như dính nhựa cao su, làm thế nào cũng không động đậy. Sau đó cô chỉ nghe thấy Hàn Tri Phản vì Tiểu Ức mà không ngừng xin lỗi Hạ Quý Thần, rồi sau đó cô nghe được từ trong miệng Hàn Tri Phản nói ra chân tướng sự thật mà cô không thể tưởng tượng nổi…
“… tôi muốn để Trình Vệ Quốc có thêm nhiều nỗi đau hơn cả Ly Ly, để con gái của hắn cũng nếm thử, cho nên tôi mới theo đuổi Trình Vị Vãn, tôi mới mỗi ngày đều tặng một bó hoa cho cô ta, tôi mới sắp xếp cảnh anh hùng cứu mỹ nhân trong đêm đó…”
Câu nói kế tiếp, Trình Vị Vãn không nghe thấy, cũng không có tâm tư để nghe.
Tất cả những lời đối thoại này đều quanh quẩn bên tai cô, trong đầu cô và trong trái tim cô.
Một đoạn đối thoại rất đơn giản và dễ hiểu, nhưng cô phải mất rất nhiều hơi sức mới có thể hiểu một cách rõ ràng ý tứ trong những lời nói đó.
Cô trông đợi một đời một kiếp một đôi người (*), cô cho rằng đã gặp được phu quân như ý, cô ngồi trên xe taxi ảo tưởng về tương lai… Thật ra cho tới lúc này đây, tất cả cũng chỉ là mỗi mình cô độc diễn một vở hài kịch mà thôi.
Mà người đàn ông luôn miệng nói yêu cô lại là đạo diễn của tuồng vui này. Cô nghĩ đến câu chuyện mà cô và anh ta đang diễn, thật ra đó chỉ là câu chuyện của một mình cô mà thôi.
Người đàn ông cô chân thành yêu thương, thật ra trước giờ cũng chưa bao giờ yêu cô, anh ta chỉ đang lừa gạt tình cảm của cô, sau đó đợi đến khi cô hoàn toàn trầm luân (**) vào tình cảm này và không còn có thể giải thoát bản thân được nữa, anh ta sẽ vứt cô đi một cách tàn nhẫn…
Trình Vị Vãn dường như bị choáng váng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào cánh cửa văn phòng.
Cô không rõ mình duy trì trạng thái như vậy trong bao lâu, vai của cô khẽ bị một người chạm vào.
Cô ngơ ngác ngoảnh lại, nhìn chằm chằm vào người trước mặt một lúc lâu rồi nhận ra đây là thư ký của Hàn Tri Phản.
***
(*) Một đời một kiếp một đôi người: Câu thành ngữ gốc là “Nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”
(**) Trầm luân: Chìm đắm trong bể khổ.