Lúc đầu anh còn nghĩ rằng cô có tâm sự, mãi đến khi anh giới thiệu Tôn tổng cho cô biết, chỉ trong nháy mắt anh đã nhìn thấu được vì sao mặt của cô lại có phần sa sút như vậy.
Vào lúc đó, anh cũng nhìn ra cô không vui, bây giờ cô còn lắc đầu với anh…
Hạ Quý Thần biết Quý Ức sẽ không mở miệng nói chuyện, anh nhíu mày nói: “Là do Tôn tổng?”
Đầu ngón tay Quý Ức khẽ run, cô lại lắc đầu: “Không…”
Cô chỉ nói một chữ rồi dừng, sau đó lại lên tiếng chuyển chủ đề: “Chuyện vừa rồi thật xin lỗi, những gì tôi làm đã khiến anh khó xử.”
“Nếu em không muốn giao tiếp với mọi người, không cần để ý có thể khiến ai khó xử hay không.” - Hạ Quý Thần dứt khoát trả lời, trong giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo hiếm thấy: “Kể cả tôi!”
Quý Ức đáy lòng bị chấn động, lại ngẩng đầu lên nhìn Hạ Quý Thần.
Anh đứng, cô ngồi, cô chỉ có thể nhìn thấy cái cằm có đường cong hoàn hảo của anh.
Lời nói của anh an ủi cô, Tôn tổng xuất hiện làm cho cô cảm thấy phiền muộn, tâm tình lẫn lộn tích tụ trong lòng khiến cho đầu cô như bị rỉ sét, làm sao cũng không xoay chuyển được. Anh nhìn cô một lúc lâu cũng không nói thêm câu nào.
Cửa phòng nghỉ lần nữa được mở ra, là Trần Bạch đi lấy thuốc dạ dày đã trở lại, vừa nhìn thấy Hạ Quý Thần liền vội vã lên tiếng: “Hạ tổng, tôi đang tìm ngài. Hóa ra ngài ở chỗ này à? Hạ tổng đang tìm ngài.”
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, đưa tay ra nhận lấy thuốc dạ dày từ đầu ngón tay của Trần Bạch, nháy mắt ra hiệu với anh ta đi ra ngoài trước.
Trần Bạch biết điều, chẳng bao lâu đã biến khỏi phòng nghỉ. Một giây trước anh ta vừa đóng cửa, một giây sau Hạ Quý Thần liền cúi đầu nhìn Quý Ức: “Em không thích Tôn tổng?”
“Thôi quên đi, không cần em nói tôi cũng có thể nhìn ra được.” - Hạ Quý Thần dừng một chút lại nói: “Em ở đây nghỉ ngơi thêm đi, tôi ra ngoài một chút.”Quý Ức phản xạ có điều kiện muốn gật đầu, nhưng cô lại cảm thấy không tốt nên vội vàng ngừng lại ngay.
Quý Ức nghĩ rằng Hạ Quý Thần ra ngoài tìm Trần Bạch, người vừa vào đưa thuốc và nói Hạ tổng đang tìm anh, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Hạ Quý Thần đứng yên thêm chút nữa cũng “Ừ” một tiếng, sau đó anh cũng không ở lại quá lâu xoay người rời khởi phòng nghỉ.
…
Sau khoảng mười phút, Trần Bạch gõ cửa phòng nghỉ nhắc nhở Quý Ức Wrap Party sẽ bắt đầu ngay lập tức.
Quý Ức vội vàng đứng dậy, vào Toilet để chải chuốt. Lúc trở lại phòng tiệc thì người chủ trì đã đứng ở trên bục đọc diễn văn.
Chỗ ngồi của Quý Ức ở hàng thứ hai, các thành viên cao cấp của đoàn phim ở phía trước, họ là nhóm người vừa được Hạ Quý Thần giới thiệu với cô.
Nhưng chỗ bên trái trước mặt cô, không biết còn ai chưa tới vẫn để trống không.
Sau khi người chủ trì nói xong, Hạ Quý Thần lên bục đọc diễn văn, tiếp đó là phó đạo diễn.
Nội dung phát biểu của hai người trước sau cũng không dài, khoảng hơn mười phút đã kết thúc. Xuyên qua những tràng vỗ tay, Quý Ức vô tình nghe thấy người đang ngồi trước mặt mình đang xoay đầu thì thầm nói chuyện với người ngồi bên cạnh anh ta.
“Tôn tổng vừa nhắn tin cho tôi hay, nói Hạ tổng không giữ thể diện cho anh ta gì cả, vì một người phụ nữ mà đuổi anh ta ra khỏi buổi tiệc!”
“Thật hay giả?” - Một người khác hỏi với giọng điệu hơi ngạc nhiên.
“Thật! Anh nhìn xem, bên cạnh tôi là chỗ của Tôn tổng đấy, bây giờ thì trống không!”