Hàn Tri Phản ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí anh còn cúi đầu thấp hơn, càng ngày càng thấp, môi anh cách môi cô mỗi lúc một gần hơn. Trình Vị Vãn khẩn trương đến mức nhắm nghiền hai mắt, khóe mắt cô có hơi ươn ướt.
Ngay tại khi cô cho rằng nụ hôn đầu của mình sẽ bị anh cướp đi, thì anh bất chợt ngừng lại, môi anh và môi cô cách nhau chỉ khoảng một milimet.
Trình Vị Vãn đợi một lúc lâu nhưng không thấy có chuyện gì xảy ra, cô từ từ mở mắt.
Đôi mắt thâm thúy của Hàn Tri Phản trong phút chốc đối diện với mắt cô.
Anh và cô cứ nhìn nhau như vậy khoảng mười giây. Bỗng anh lên tiếng, giọng nói mang theo một chút kiêu ngạo pha lẫn sự nghiêm túc: “Trêu em thôi, Hàn Tri Phản tôi chưa bao giờ ép buộc phụ nữ!”
Nói xong, anh tiếp tục nhìn cô một lúc lâu. Sau đó mới từ từ giơ tay trái lên, nhẹ nhàng vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô: “Tôi thật sự muốn ở bênh cạnh em, nhưng tôi cũng muốn em cam tâm tình nguyện.”
Nói xong, Hàn Tri Phản lại cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên trán cô, bỏ lại một câu “Ngủ ngon!”
Sau đó kéo dãn khoảng cách với cô, lui về sau mấy bước, đứng cạnh đèn ngủ, nhẹ giọng nói với cô “Mơ thật đẹp!”, rồi thật sự quay đầu đi ra khỏi phòng.
Cửa đã đóng lại thật lâu nhưng Trình Vị Vãn vẫn cứ trừng mắt nhìn vào nó không chớp mắt, còn chưa phục hồi tinh thần.
Sau đó cô lại ngước nhìn trần nhà hồi lâu, im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng giơ tay chạm vào trán mình.
Ở đó dường như vẫn còn lưu lại hơi thở và nhiệt độ của anh. Đầu ngón tay cô bỗng run lên, vội rụt tay lại, giấu vào chăn.
Ra khỏi phòng Trình Vị Vãn, sau khi đóng cửa lại, sắc mặt Hàn Tri Phản bỗng dưng lạnh xuống.
Anh nhìn hành lang trống trải, đứng yên một lúc, sau đó mới cất bước đi về phía thang máy.
Đến tầng lầu của mình, anh đợi tài xế mang phiếu phòng đến. Sau khi nhận phiếu phòng, đợi tài xế đi khỏi, anh mới lấy một điếu thuốc, đi đến cửa sổ sát đất, yên lặng nhìn chằm chằm vào màn đêm bên ngoài cửa sổ, bắt đầu hút thuốc.
Bên ngoài cửa sổ, đêm càng lúc càng sâu. Ca-nô trên mặt sông Hoàng Phổ cũng dần dần ít hơn, ngay khi ánh đèn Neon lần lượt tắt, Hàn Tri Phản dường như đã quyết định chuyện gì đó. Lấy điện thoại trong túi quần ra, gọi một cú điện thoại: “Lâm Sinh, chuyện mà trước đó tôi đã bảo cậu sắp xếp, cậu chuẩn bị xong hết chưa?”
“Hàn tiên sinh, đã chuẩn bị xong!” - Trong điện thoại truyền đến một giọng nam. Anh ta dừng lại một chút, sau đó mở miệng nói tiếp: “Dựa theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành!”
“Không…” - Hàn Tri Phản dứt khoát trả lời, khoảng hai giây sau, anh lại nói: “… Sớm một chút, khoảng tháng sau.”
“Nhanh như vậy sao?” - Lâm Sinh có hơi kinh ngạc.
Hàn Tri Phản đáp một tiếng “Ừm!”, rồi cúi đầu tiếp tục hút thuốc.
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc. Sau đó, Lâm Sinh lại mở miệng, giọng có hơi chần chờ: “Hàn tiên sinh, anh thật sự muốn làm như vậy sao? Dù sao người sai là Trình Vệ Quốc, không phải Trình Vị Vãn. Hơn nữa, cô ấy cũng không hề biết gì về chuyện mà cha cô ấy đã làm, cô ấy…”
“Cậu đừng nói nữa, chuyện mà tôi đã quyết, sẽ không thay đổi. Muốn trách thì trách cha cô ta sao lại là Trình Vệ Quốc!” - Hàn Tri Phản không đợi Lâm Sinh nói hết, đã lạnh giọng cắt đứt lời anh ta.