Hạ Quý Thần ngạc nhiên nhìn Quý Ức.
Quý Ức không cho Hạ Quý Thần cơ hội mở miệng, cô ngà ngà say nói: “Là bà ngoại em nhắc đến anh. Bà ngoại em nói, hàng xóm là một gia đình giàu có, hai người con trai của nhà ấy lớn lên giống hệt nhau, người anh lớn lễ phép hiểu chuyện, nhưng đứa em lại là một thằng phá hoại, trên tay cậu ta có đeo dây đỏ, bà bảo em nếu có gặp thì nhất định phải tránh càng xa càng tốt…”
Nghĩ đến trước đây cô không dám đến gần Hạ Quý Thần, mỗi lần nhìn thấy anh đều vội vàng chạy trốn như chuột gặp mèo, Quý Ức bật cười nói: “… Anh đừng nói gì cả, lúc đó em rất nghe lời bà ngoại, thật sự đã cho anh vào danh sách đen…”
Anh hoàn toàn không biết lúc nhỏ còn có một Hạ Quý Thần như thế, anh im lặng nhíu nhíu mày: “Bà ngoại em rất quá đáng, lần đó bà quên mang chìa khóa, không vào được nhà, là anh đã mạo hiểm tính mạng leo vào cửa sổ để mở cửa cho bà.”
Hạ Quý Thần cố ý nhấn mạnh bốn từ “mạo hiểm tính mạng”, Quý Ức nghe thấy thế bật cười, cô uống một ngụm bia, có lẽ vì uống nhiều rồi, ánh mắt cô có chút mơ màng nhưng sắc mặt lại trở nên dịu dàng: “… Nhưng mà, Hạ Quý Thần, em biết tên của anh không phải vì bà ngoại nói với em, mà là anh Dư Quang nói.”
Nhắc đến cái tên này, dường như Quý Ức bỗng nhiên nhớ đến một chuyện gì đó rất quan trọng, cô chớp chớp mắt, không đợi Hạ Quý Thần lên tiếng, cô lại nói tiếp: “Lúc ấy khi nghe thấy tên anh, em cảm thấy tên của anh dễ nghe hơn tên của anh Dư Quang, bởi vì…”
Quý Ức đột nhiên dừng lại không nói ra lý do, sau đó cô nghiêng đầu hỏi: “… Hạ Quý Thần, anh biết vì sao không?”
Lần đầu tiên anh nghe thấy tên cô, anh cũng cảm thấy tên cô cực kỳ dễ nghe, bởi vì tên của cô và anh đều có một chữ “Quý”.
Còn vì sao cô cảm thấy tên anh dễ nghe… Hạ Quý Thần suy nghĩ một lát, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân, anh lắc đầu với Quý Ức, bày ra vẻ mặt “xin được chỉ giáo”, hỏi: “Vì sao?”
“Bởi vì…” Quý Ức ngừng một giây, cong cong khóe môi nói: “… Quý.”
Những ngón tay Hạ Quý Thần đang cầm chai bia chợt run lên, tưởng rằng mình đã nghe nhầm, anh không dám lên tiếng, cũng không dám cử động.
“Quý trong Quý Ức, Quý trong Hạ Quý Thần, anh không cảm thấy rất trùng hợp sao? Tên của hai chúng ta đều có chữ “Quý”, vì lý do này mà em cảm thấy tên của anh rất dễ nghe…”
Quý Ức còn chưa nói xong, Hạ Quý Thần nhanh chóng lên tiếng: “Đúng là rất trùng hợp.”
Quý Ức bất động, nhất thời không hiểu được hàm ý trong câu nói của Hạ Quý Thần.
Dường như Hạ Quý Thần biết Quý Ức không hiểu, anh nhìn thẳng vào mắt cô, dùng ngữ khí nhẹ nhàng giải thích rõ ràng cho cô nghe: “Anh cũng vậy, cũng vì một chữ Quý này mà cảm thấy tên của em vô cùng dễ nghe.”
Quý Ức mỉm môi, dường như có gì đó mềm mại lướt nhẹ qua trái tim cô khiến tình cảm lấp đầy trong lồng ngực. Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần, một lúc sau cô mỉm cười, đáp: “Vậy thật sự quá trùng hợp.”
Hạ Quý Thần gật đầu không lên tiếng, anh chỉ nhìn thật sâu vào mắt Quý Ức.