Hạ Quý Thần không đưa phiếu phòng cho Quý Ức, anh giữ chặt phiếu phòng trong tay, liếc nhìn về phía quán cà phê còn chưa đóng cửa ở sảnh khách sạn, thờ ơ nói: “Đi mua cà phê cùng anh.”
Có lẽ là lúc ở trên xe, suýt nữa bị Hạ Quý Thần hôn, cho nên Quý Ức thấy hơi không tự nhiên. Nghe Hạ Quý Thần nói, cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt còn lơ mơ: “Được.”
Lúc chọn món, Hạ Quý Thần hỏi Quý Ức: “Em muốn uống chút gì không?”
Cô lắc đầu, ý nói không cần.
Nhưng anh vẫn gọi cho cô một ly sữa nóng.
Quý Ức vốn tưởng rằng anh sẽ bảo nhân viên phục vụ đóng gói, mang về phòng uống. Thế nhưng sau khi thanh toán xong, anh quay sang cô, chỉ vào một vị trí gần cửa sổ, nói: “Qua bên kia ngồi đi.”
Ly cafe đã cạn, Quý Ức những tưởng có thể lên lầu nhưng cô không ngờ Hạ Quý Thần lại bảo nhân viên phục vụ mang thêm một ly nữa lên.
Uống nhiều cà phê vào buổi tối sẽ rất khó ngủ, thấy Hạ Quý Thần gọi cà phê đến lần thứ ba, Quý Ức nhịn không được nhắc nhở anh: “Uống nhiều cà phê như vậy, buổi tối sẽ không ngủ được đâu.”
Hạ Quý Thần đang bưng ly cà phê đưa lên miệng, nghe Quý Ức nói như vậy, anh ngước mắt nhìn cô một cái. Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần anh rung lên. Hạ Quý Thần lẩm nhẩm đếm số lần điện thoại rung, năm lần... Đây là ám hiệu của Trần Bạch. Anh đã buông ly cà phê xuống, rút khăn giấy lau miệng, rồi nói: “Đi thôi, lên lầu.”
Phòng của Quý Ức ở cùng tầng với phòng của Hạ Quý Thần.
Bước ra khỏi thang máy, Hạ Quý Thần lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Đến phòng anh, anh có vài thứ muốn đưa cho em.”
Hôm nay là sinh nhật của cô, trong tiềm thức, Quý Ức nghĩ rằng anh muốn đưa quà sinh nhật cho mình, cô mím môi, nghiêng đầu hỏi: “Quà sinh nhật à?”
Hạ Quý Thần không đáp, mà bước đến trước cửa phòng của mình, lấy phiếu phòng quét mở cửa.
Đẩy cửa ra, đợi Quý Ức bước vào trước, rồi anh mới bước theo sau.
Sau khi đóng cửa, Hạ Quý Thần cũng không đi vào phòng, mà anh đứng cạnh nhà vệ sinh ở cửa, nói: “Em vào ngồi trước, anh đi toilet.”
Quý Ức khẽ đáp một tiếng “ừm”, đợi sau khi Hạ Quý Thần khóa trái cửa toilet, cô mới bước vào phòng.
Vừa quẹo vào phòng khách, bước chân của cô đã khựng lại.
Trước mặt cô, bên cạnh cửa sổ có đặt một gốc cây nghệ thuật bằng kim loại, trên cây quấn đầy dây đèn, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng mà ấm áp.
Mặc dù phòng khách không có bật đèn, nhưng nhờ vào ánh sáng mờ ảo từ những dây đèn kia, Quý Ức có thể thấy được trên cây treo đầy những thỏi son có hình dáng khác nhau.
Dây đèn quấn trên cây cứ sáng lên rồi lại tắt, những thỏi son kia cũng xuất hiện rồi biến mất trước mắt Quý Ức.
Cô vẫn không nhúc nhích, đứng ngây ra đó nhìn gốc cây treo đầy son môi kia hồi lâu, sau đó mới nhấc chân bước tới.
Đến gần, Quý Ức mới phát hiện, số son môi lần này khác với những thỏi son được trải đầy đất mà Hạ Quý Thần đã tặng cô tại Wrap Party của Tam Thiên Si.
Trên nắp của những thỏi son này đều được khắc một chữ Quý màu vàng.
Trên thân son thì lại có khắc khoảng bảy, tám ký tự nguệch ngoạc, Quý Ức nhìn không hiểu. Cô đi xung quanh gốc cây bằng kim loại kia, tìm một lúc lâu, cuối cùng cũng tìm được một chuỗi ký tự mà mình biết được khắc trên một thỏi son, là tiếng Nhật, nội dung là: Sinh nhật vui vẻ.