Cô không có tâm trạng làm bữa tối, cho nên quyết định dẫn Trình Hàm ra quán ăn chút gì đó, rồi trở về nhà.
Sau bữa cơm tối là thời gian Trình Vị Vãn chơi đùa cùng Trình Hàm. Vừa bước vào cửa, Trình Hàm đã kéo Trình Vị Vãn đi đến phòng nó, cùng chơi dựng mô hình gỗ mà mấy ngày trước Lâm Mộ Thanh đã mua cho nó.
Trò chơi xếp mô hình gỗ rất đơn giản, nhưng Trình Vị Vãn lại đang có tâm sự, nên nhiều lần phạm phải sai lầm, cô còn khiến cho tòa nhà trò chơi mà Trình Hàm đã tốn rất nhiều công sức dựng lên bị ngã.
Không dễ dàng gì mới đến chín giờ, Trình Vị Vãn ôm Trình Hàm đi tắm, sau đó, hai mẹ con cùng nằm trên giường, cô bắt đầu kể chuyện cho thằng bé nghe trước khi ngủ.
Lúc chiều, bởi vì chuyện của Lâm Mộ Thanh, mà cô đã dẫn Trình Hàm đi không ít nơi. Hẳn là thằng bé rất mệt mỏi, cho nên còn chưa nghe được nửa câu chuyện thì nó đã ngủ mất rồi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang say ngủ của con hồi lâu, Trình Vị Vãn mới vươn tay, khẽ chạm vào hai gò má của thằng bé, rồi cô vén chăn lên, nhẹ nhàng bước xuống giường.
Trình Vị Vãn gọi cho bảo mẫu thường ngày đến hỗ trợ chăm sóc Trình Hàm, nhờ bà ấy tối nay đến giúp cô trông coi thằng bé.
Bảo mẫu ở cách nhà Trình Vị Vãn không xa, điện thoại cúp được khoảng nửa tiếng thì chuông cửa vang lên.
Trình Vị Vãn mời bảo mẫu vào, nhẹ giọng nhắc nhở bà đôi câu, sau đó, cô mới cầm chiếc áo khoác nỉ màu hồng cánh sen trên sofa, đi ra cửa.
Mười giờ, bên trong cư xá đã rất yên tĩnh.
Ngoại trừ một vài hộ gia đình dẫn chó đi dạo trong khu cư xá, thì gần như không có ai qua lại vào giờ này.
Trình Vị Vãn đứng trên đường cái dưới lầu, ngẩn người hồi lâu, sau đó cô mới đi đến cổng cư xá, bắt một chiếc taxi, đi đến Kim Bích Huy Hoàng.
Cô biết “chỗ cũ” mà Hàn Tri Phản nói đến chính là phòng 1001.
Đến Kim Bích Huy Hoàng, Trình Vị Vãn thanh toán tiền, rồi xuống xe, nhìn chằm chằm vào sảnh chính rực rỡ sắc vàng của Kim Bích Huy Hoàng một lúc rồi cô mới bước vào.
Kim Bích Huy Hoàng kinh doanh rất tốt, đêm nào cũng đông khách, tất cả các phòng VIP đều có người đặt. Trình Vị Vãn đi dọc hành lang, bước về phía phòng 1001. Trên đường đi, cô thoáng nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vọng đến từ các gian phòng.
Đứng trước cửa phòng 1001, Trình Vị Vãn đưa tay gõ cửa.
Bên trong quá ồn ào nên hoàn toàn không có ai đáp lại cô. Trình Vị Vãn đứng chờ trong giây lát, cuối cùng cô đẩy cửa vào.
Xuất hiện trước mắt là một cô gái mặc quần áo thỏ, tay cầm microphone, đang ca hát sôi nổi.
Bên trong có không ít người, cả trai lẫn gái, có người Trình Vị Vãn biết, nhưng cũng có người cô không biết. Đèn lớn trong phòng không bật, nhờ vào ánh sáng lúc có lúc không của đèn màu, rốt cuộc Trình Vị Vãn cũng thấy được Hàn Tri Phản đang ngồi ở ghế sofa trong cùng.
Giống với những người đàn ông khác, bên cạnh hắn cũng có một cô gái.
Nhưng cô gái kia lại không giống những cô gái khác ở đây, cô ta không cuộn người trong ngực hắn, liếc mắt đưa tình, mà đang ngồi cúi đầu nghịch điện thoại.
Trong tay hắn cầm một ly rượu, đang hào hứng trò truyện cùng một người đàn ông đứng cạnh đó.
Sau khi cửa phòng bị mở ra, có một người thanh niên trẻ phát hiện ra sự có mặt của Trình Vị Vãn, cậu ta cầm chai rượu, chạy ra cửa: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Trình Vị Vãn không tiếp tục nhìn Hàn Tri Phản nữa nói: “Tôi tìm Hàn tiên sinh.”
“Anh Tri Phản à, cô chờ tôi một chút, tôi đi gọi anh ấy giúp cô...” - Có lẽ là có quá nhiều cô gái thường xuyên đến tìm Hàn Tri Phản, cho nên người thanh niên kia không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào. Cậu ta bình tĩnh nói, sau đó, chạy đến trước mặt Hàn Tri Phản, nhỏ giọng nói vào tai hắn.