Đang yên lành sao tự dưng lại đau bụng?
Hạ Quý Thần đưa tay sờ lên đầu Quý Ức trước, sau khi xác định thân nhiệt của cô bình thường, anh mới đặt tay lên bụng cô: “Đau ở đây?”
“Không phải, là ở đây...” Quý Ức cầm tay Hạ Quý Thần, di chuyển trên bụng cô.
Theo bản năng, Hạ Quý Thần cho rằng Quý Ức bị đau bụng kinh. Sau khi nghe anh hỏi, cô im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi lắc đầu, đau bụng kinh không giống như vậy.
Hạ Quý Thần không có học y, nên không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của Quý Ức, anh không tiếp tục do dự nữa, lập tức rút tay ra, cầm lấy điện thoại gọi cho bác sĩ Hạ.
Nhưng có lẽ là đã khuya, bác sĩ Hạ ngủ rồi, nên mãi vẫn không có ai bắt máy.
Hạ Quý Thần sợ Quý Ức chịu không nổi, anh không tiếp tục gọi cho bác sĩ Hạ nữa, trực tiếp buông điện thoại xuống, quay sang Quý Ức, nhẹ giọng nói: “Anh đưa em đến bệnh viện.”
Sau đó, anh vén chăn, bước xuống giường, đi đến phòng thay đồ lấy quần áo của hai người, vội vã quay trở lại.
Hạ Quý Thần nhanh chóng mặc quần áo của mình, rồi khom người giúp Quý Ức thay đồ.
Mặc được một nửa, đột nhiên Quý Ức ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần: “Hạ Quý Thần, hình như em đã hết đau...”
Quý Ức cẩn thận cảm giác đau đớn ở bụng, một lát sau, cô nhìn về phía Hạ Quý Thần, nhoẻn miệng cười, nói: “... Thật sự không còn đau nữa, chúng ta không cần đến bệnh viện.”
Hạ Quý Thần vẫn cảm thấy có chút lo lắng: “Hay là cứ đi xem thử.”
“Không cần đâu...” Vì muốn chứng tỏ mình thật sự không đau, sau khi nói xong, cô duỗi người trong vòng tay anh.
Nhìn thấy cô đã thực sự khỏe mạnh như trước, Hạ Quý Thần mới yên tâm được một chút, nhưng anh vẫn giữ ý kiến của mình: “Đến bệnh viện kiểm tra cũng không có gì xấu.”
Thấy Hạ Quý Thần kiên trì như vậy, Quý Ức chần chờ một chút, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hạ Quý Thần tiếp tục giúp Quý Ức mặc quần áo tử tế, sau đó nắm lấy tay cô, cùng nhau đi xuống lầu, lái xe đến bệnh viện.
Bởi vì đã là nửa đêm, nên phòng cấp cứu của bệnh viện đã không còn ai.
Bác sĩ trực ban đang ngồi ngủ gục trong phòng làm việc, thấy hai người đến thì ngáp một cái, rồi hỏi: “Muốn đến khoa nào?”
Quý Ức cũng không biết là mình nên đến khoa nào, cô đáp: “Tôi đau bụng.”
Bác sĩ trực ban suy nghĩ một chút, cuối cùng bảo Quý Ức đến khoa sản: “Lầu ba, quẹo trái.”
Khoa sản cấm đàn ông bước vào, nên Quý Ức chỉ có thể đi vào một mình.
Ngồi trong văn phòng chỉ có một nữ bác sĩ khá lớn tuổi. Sau khi hỏi thăm tình trạng của Quý Ức, nữ bác sĩ cho cô làm vài mục kiểm tra thông thường.
Đêm khuya nên không cần xếp hàng, kiểm tra rất nhanh.
Không bao lâu sau, Quý Ức đã lấy được kết quả.
Chưa đưa cho bác sĩ xem, nhưng nhìn vào kết quả xét nghiệm nước tiểu, Quý Ức đã biết rõ rốt cuộc mình bị gì.
Cô mang thai?
Cô vốn dĩ đã có kế hoạch sinh con, và bây giờ... cô đang mang thai.
Quý Ức lập tức phấn khích chạy đến trước mặt Hạ Quý Thần, chia sẻ niềm vui này.
Nghe tin, Hạ Quý Thần phút chốc ngẩn người, anh cảm giác được rất rõ trái tim mình hiện tại đang đập dữ dội.
Chỉ là, vì sinh mạng vừa mới đến này, hai người còn chưa vui vẻ được bao lâu thì bỗng nhiên nhớ đến cơn đau bụng dữ dội của Quý Ức lúc nãy...