Lúc nghe cảnh sát hô ba chữ “Hạ Quý Thần” thì bà Quý và Quý Ức đã biết cảnh sát là do anh gọi đến.
Đợi Hạ Quý Thần đi đến trước mặt, bà Quý lập tức mỉm cười với anh: “Quý Thần, cảm ơn cậu đã gọi cảnh sát, bằng không, tôi cũng không biết tôi và Tiểu Ức nên làm gì nữa!”
Bà Quý nhiệt tình cảm ơn, khiến cho Hạ Quý Thần cảm thấy dường như có một cây kim châm đâm vào mắt mình, đau nhói. Anh vội dời ánh mắt sang bên cạnh, sau đó mới lễ phép gọi “Bác Quý”, rồi khom người đỡ bà Quý đứng dậy.
Trần Bạch theo sát bên cạnh Hạ Quý Thần, thấy Quý Ức cũng đang ngồi xổm trên mặt đất, cậu lập tức bước lên trước đỡ lấy tay của bà Quý: “Bác Quý, để con đưa bác đến bệnh viện.”
Nói xong, Trần Bạch đỡ bà Quý đi ra cửa.
Chỉ còn lại Quý Ức và Hạ Quý Thần ở giữa đại sảnh bừa bộn.
Hạ Quý Thần chăm chú nhìn vỏ trứng gà dưới chân mình, vài giây sau, anh mới quay sang nhìn thoáng qua Quý Ức. Ngay sau đó, anh lập tức nhìn xuống đưa tay kéo cô đứng dậy.
Lúc dẫn Quý Ức đi ngang qua trước mặt một hàng cảnh sát đang đứng dạt sang một bên, Hạ Quý Thần bỗng dưng ngừng bước.
Anh không nói gì, chỉ nhìn về phía vị cảnh sát đứng đầu.
Dường như hiểu ý anh, cho nên vị cảnh sát kia chủ động lên tiếng trước. Ông ta khách sáo nói: “Hạ tiên sinh, anh yên tâm, chuyện ở đây cứ để cho tôi, tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”
Hạ Quý Thần vẫn giữ thái độ im lặng như trước, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đáp lại, sau đó nắm tay Quý Ức đi ra cửa.
Ra khỏi tòa nhà, Quý Ức liếc thấy xe của Hạ Quý Thần đang dừng ở cửa chính.
Bà Quý đã ngồi vào ghế lái phụ.
Thấy hai người bước ra, Trần Bạch lập tức kéo cửa xe phía sau ra.
Trên đường đến bệnh viện, Quý Ức lấy điện thoại của mẹ gọi cho bố.
Vừa đến bệnh viện thì đã thấy bác sĩ Hạ đứng chờ ở cửa. Hiển nhiên là Trần Bạch đã sớm liên lạc với anh ta từ trước.
Sau khi bà Quý được đưa vào phòng giải phẫu, Trần Bạch lập tức đi xuống lầu làm thủ tục nhập viện cho bà. Lúc này, trước cửa phòng giải phẫu chỉ còn lại hai người, Hạ Quý Thần và Quý Ức.
Bởi vì lo lắng cho mẹ, đồng thời, nhớ đến đoạn đối thoại của Hạ Quý Thần và Trần Bạch tại YC, cho nên từ đầu đến cuối, Quý Ức đều không có ý định nói chuyện với anh.
Hạ Quý Thần dường như cũng đang có tâm sự. Anh đứng cạnh cửa sổ ở cách đó không xa, chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, suốt từ nãy giờ, anh vẫn luôn ở trong trạng thái im lặng.
Không bao lâu sau, ông Quý đến.
Sau khi hỏi Quý Ức tình hình cụ thể, ông mới trò chuyện đôi câu cùng Hạ Quý Thần.
Bà Quý bị thương không nặng lắm, nhưng vết thương có hơi sâu. Đợi bác sĩ Hạ may xong vết thương, thì bà đã có thể ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vốn dĩ bà Quý có thể ra viện, nhưng Hạ Quý Thần sợ vết thương ở phần đầu sẽ có thể dẫn đến một số vấn đề, nên anh đã bảo bác sĩ Hạ sắp xếp cho bà ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi.
Hiện tại đã có ông Quý, cho nên cũng không cần nhiều người ở lại bệnh viện như vậy.
Vốn muốn dẫn con gái đi ra ngoài giải sầu, kết quả lại gặp phải chuyện như vậy, ông bà Quý xót con, nên khi Hạ Quý Thần chuẩn bị về, ông bà đã nhờ anh thuận tiện đưa Quý Ức về nhà giúp.
Lúc nãy, trên đường đưa bà Quý đến bệnh viện, bởi vì trong xe có bà, nên Trần Bạch cũng có người để trò chuyện đôi câu. Không khí lúc đó cũng không gượng gạo cho lắm.
Hiện tại thì Hạ Quý Thần và Quý Ức đều không lên tiếng, Trần Bạch cũng không dám mở miệng, hiển nhiên, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng nặng nề.