Quý Ức đưa tay lau nước mắt rồi lấy chai bia rót thêm vào ly của mình.
Đợi đến khi uống hết, Quý Ức lấy toàn bộ chai bia xếp lên mặt bàn rồi thì thào nói: “… Nếu tôi không tỉnh lại thì tốt rồi, nếu tôi không tỉnh lại thì anh ấy sẽ không bị người ta mắng chửi như ngày hôm nay…”
“Quý tiểu thư, cô nói sai rồi.” - Trần Bạch nãy giờ vẫn đang nghe Quý Ức nói, lúc này mới lên tiếng cắt ngang: “Theo cô cảm giác thì tất cả bi kịch của Hạ tổng là do cô mà ra, nhưng cô không biết, thật ra lúc Hạ tổng làm những việc đó vì cô thì cũng là lúc anh ấy cảm thấy hạnh phúc nhất.”
“Vì Hạ tổng từng nói, chỉ khi anh ấy làm những việc đó vì cô, anh ấy mới cảm thấy mình gần cô hơn một chút.”
“Lúc trước, khi Thiên Ca dùng đoạn phim đó để uy hiếp Hạ tổng, sau khi Hạ tổng quyết định xong những việc tiếp theo mình phải ứng phó như thế nào, tôi đã hỏi anh ấy tại sao lại làm như vậy. Hạ tổng trả lời tôi một câu, anh ấy đã hứa với cô sẽ làm cho cô tỏa sáng. Anh ấy sẽ làm được, cho dù người cản trở cô chính là bản thân mình, anh ấy cũng không chút hối hận giải quyết cả chính mình.”
Nước mắt của Quý Ức bắt đầu rơi nhiều hơn, tiếng khóc nức nở vang lên.
“Tôi còn hỏi Hạ tổng khi đó sao lại đối với Thiên Ca như vậy, có phải bây giờ anh ấy rất hối hận không?”
“Hạ tổng nói, không hối hận, vì bất cứ việc gì anh ấy làm cho cô đều sẽ không hối hận.”
“Hạ tổng còn nói nếu như được quay lại một lần nữa anh ấy vẫn sẽ làm như vậy, vì anh ấy biết cô bị hãm hại, không thể nào dửng dưng mà không làm gì được.”
Quý Ức cuối cùng không nhịn được nữa, gục mặt xuống bàn, nức nở thành tiếng.
Trần Bạch không khuyên Quý Ức, để mặc cho cô khóc, đợi khi tiếng khóc của cô bắt đầu nhỏ lại, cậu mới đưa tay ra vỗ vỗ vào vai cô.
Quý Ức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Bạch đang đưa khăn tay cho mình.
Cô nói “Cảm ơn” rồi nhận lấy.
Cô cầm khăn tay, vừa lau khô nước mắt ở khóe mắt thì nước mắt lại tuôn.
Cô không lau nữa, cầm khăn tay, ngẩng đầu nhìn Trần Bạch nói: “Cậu có nhiều thời gian ở bên anh ấy, chắc chắn là cậu biết nhiều việc của anh ấy, kể cho tôi nghe về anh ấy đi…”
Quý Ức sợ Trần Bạch từ chối, vội nói tiếp: “… Kể gì cũng được, chỉ cần liên quan đến anh ấy là được rồi.”
Bởi vì, tôi thật sự rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ anh ấy.
Trần Bạch im lặng một hồi rồi trả lời Quý Ức: “Được.”
Quý Ức không nói gì, hai tay chống cằm, nghiêm túc nhìn về phía Trần Bạch, trông cứ như một cô học sinh đang chăm chú nghe giảng.
“Lần đầu tiên tôi gặp Hạ tổng là ở trường đại học số 1…”
“Chúng tôi học huấn luyện quân sự mới được mấy ngày mà đã có người viết thư cho Hạ tổng rồi. Còn có nữ sinh chặn cửa tỏ tình với anh ấy ở trước cổng căn tin.”
“Tôi nhớ rất rõ, có một cô gái vào ngày lễ tình nhân đã dùng nến xếp thành dòng chữ Hạ Quý Thần, em yêu anh ở trên sân thể dục.”
“Khi Hạ tổng mới thành lập YC, khoảng thời gian đó rất cực khổ, thường phải làm việc đến tận khuya.”
“Cô nhất định sẽ không ngờ được cách mà Hạ tổng dùng để giải tỏa áp lực chính là xem Bọt Biển tinh nghịch (*).”
“Nói cô nghe nhé, Hạ tổng sợ mèo.”
“Còn nữa, Hạ tổng thích ăn đào, nhưng ghét nhất là rửa đào.”
“…”
Trần Bạch kể rất nhiều chuyện về Hạ Quý Thần.
Cho đến khi quán lẩu đóng cửa, hai người mới dừng cuộc trò chuyện lại, tính tiền rồi rời đi.
Quý Ức không để Trần Bạch đưa mình về nhà mà cô về thẳng trường học.
Vào trường, cô đi về phía kí túc xá chưa được bao xa thì dừng lại.
Cô đứng đó một lúc, sau đó xoay người ra khỏi trường, bắt một chiếc taxi bên đường rồi đến khu nhà của Hạ Quý Thần.
Vào cái ngày cô biết được anh sắp rời khỏi Bắc Kinh, cô đã đến dưới căn hộ của anh đứng suốt cả đêm.
Tối hôm đó, phòng làm việc của anh vẫn sáng, còn tối hôm nay căn hộ của anh tối đen như mực.
Anh đi rồi, thật sự đi rồi, đã đi được hai tháng rồi… Nhưng sau cô lại cảm thấy như là một giấc mộng…
Quý Ức ngẩng đầu nhìn cửa sổ nhà Hạ Quý Thần hồi lâu, sau đó bước vội vào tòa nhà, bước vào thang máy, đi lên căn hộ của Hạ Quý Thần.
-----
(*) Bọt biển tinh nghịch: Phim hoạt hình của Mỹ được sản xuất vào năm 1999, tên tiếng anh là SpongeBob.