Lúc đi ngang qua người nhân viên thu ngân, anh lại nghe cô ta hỏi: “Vừa nãy, anh nhìn chằm chằm vào điện thoại... là vì muốn gọi cho cô ấy?”
Hạ Quý Thần coi cô gái phía sau như không tồn tại, bước chân của anh vẫn thong dong như cũ.
“Anh đã muốn liên lạc với cô ấy thì tại sao lại không gọi?”
Dường như bị nhân viên thu ngân hỏi trúng tim đen, anh dừng bước.
Hạ Quý Thần không quay đầu lại nhìn nhân viên thu ngân kia, nhưng anh có thể cảm giác được cô ta đang nhìn anh: “Vì sao nhiều lần muốn ấn gọi số điện thoại kia nhưng rồi lại thu tay về? Vì sao không thể thuận theo lòng mình?”
Nhân viên thu ngân hỏi liên tục mấy câu, mãi cho đến khi cô ta hỏi xong, khoảng vài giây sau, Hạ Quý Thần mới lên tiếng: “Tôi vốn dĩ đang thuận theo lòng mình.”
Giọng của anh rất nhẹ, dường như đang thì thào, thế nhưng nhân viên thu ngân lại có thể nghe rất rõ.
Thuận theo lòng mình?
Nhân viên thu ngân nhíu mày, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu, cô vừa định hỏi “Thuận theo lòng mình không phải là gọi điện cho cô ấy à?”, nhưng còn chưa kịp hỏi thì Hạ Quý Thần đã lên tiếng trước: “Nếu như muốn liên lạc với cô ấy thì lúc trước tôi đã không rời xa cô ấy.”
Vậy là cô hiểu sai sao? Vừa rồi, anh ta nhìn chằm chằm vào số điện thoại kia, nhìn như là muốn gọi những trên thực tế là không muốn?
Nhân viên thu ngân càng thêm hiếu kỳ: “Tại sao?”
Hạ Quý Thần không đáp. Dường như không nghe thấy câu hỏi của nhân viên thu ngân, anh không tiếp tục nán lại, mà nhấc chân bước thẳng ra cửa.
Đến khi ra khỏi bệnh viện, đi đến ven đường, anh mới dừng bước, lấy một điếu thuốc trong túi quần ra. Đốt thuốc lên rít hai hơi. Sau đó, Hạ Quý Thần ngẩn người nhìn khói thuốc lượn lờ trên đầu ngón tay, nghĩ đến câu hỏi của cô gái xa lạ trong phòng bệnh vừa nãy “Tại sao?”
Anh hiểu ý của cô, cô muốn hỏi anh vì sao không thuận theo lòng mình, không liên hệ với cô ấy?
Bởi vì thích một người thì không thể không liên hệ với người đó, thế nhưng yêu một người... thì có thể dặn lòng mình không liên hệ với người đó.
Chớp mắt mà anh đã xa cô được hai tháng rồi! Trong hai tháng này, cô đã sống như thế nào?
----
“Hàn tổng, Trình tiểu thư lại tới nữa.” - Hàn Tri Phản đang họp thì đột nhiên cảm giác điện thoại rung lên. Hắn mở ra thì thấy đó là tin nhắn mà nhân viên bảo vệ đã gửi đến theo như lời căn dặn của hắn.
Hàn Tri Phản chưa từng trả lời tin nhắn của nhân viên bảo vệ, thế nhưng hắn cũng không xóa những tin nhắn này.
Đầu ngón tay khẽ lướt trên màn hình, hắn đếm được trong khoảng thời gian hai tháng ngắn ngủi này, cô đã xuất hiện dưới lầu không dưới mười lần.
Thấy Hàn Tri Phản cứ ngẩn người nhìn màn hình di động, thư ký ngồi bên cạnh khẽ lên tiếng nhắc nhở: “Hàn tổng...”
Hàn Tri Phản hoàn hồn, hắn không nói gì, lập tức cất điện thoại di động.
Cuộc họp vẫn tiếp tục, mãi cho đến chín giờ tối mới kết thúc.
Xử lý xong công việc, Hàn Tri Phản không quay lại văn phòng mà trực tiếp đưa tài liệu cho thư ký, sau đó bước vào thang máy đi xuống lầu.
Tài xế đang ngồi đợi trong xe, thấy hắn đến thì nhanh chóng ra mở cửa giúp hắn.
Lúc xe ra khỏi tầng hầm, Hàn Tri Phản như sực nhớ ra cái gì đó, hắn lập tức nói: “Đi đến chỗ của Lâm Na.”