“Cô!” - Đường Họa Họa làm sao mà không biết được Thiên Ca này đang cố ý nhắc lại những chuyện trước đây để gây khó dễ cho Quý Ức, điều này khiến cô vô cùng tức giận rồi nhanh chóng đáp trả nhưng chỉ vừa mới nói một chữ đã bị Quý Ức cản lại.
Thiên Ca này căn bản không thèm đếm xỉa đến những lời vừa mới nói ra của Đường Họa Họa, cô ta lại tiếp tục câu chuyện với trợ lý của mình: “Cái bình hoa để sàn đó cũng được đấy, đạo diễn Nhất Lục vừa mới mua một căn hộ, vừa khéo nó có thể đặt ở phòng khách…”
Người trong tiệm liên tục lấy những món đồ gốm mà Thiên Ca đã chọn, họ lôi ra và để chúng trên một cái bàn đặt trước mặt của Thiên Ca.
Thiên Ca chọn một cái bình hoa khá nhỏ, giữ chặt trong tay, một bên thì vuốt ve xem xét một bên lại cất giọng lên nói lớn: “Cái bình này rất tốt, có thể đặt ở phòng khách để làm đồ trang trí, hơn nữa bức tranh trên này có ý nghĩa may mắn trường thọ, thật sự rất hợp để làm quà sinh nhật…”
“Thật sự cô ta quá đáng lắm rồi!” - Đường Họa Họa không nhịn nổi tức giận lên tiếng.
Quý Ức không nói lời nào, cô điềm tĩnh đứng tại chỗ mắt nhìn vào những chiếc bình trên bàn không biết cô đang nghĩ gì.
Nhân viên bán hàng nhanh chóng đưa tới những món đồ gốm mà Thiên Ca đã chọn: “Thưa cô, làm phiền cô kiểm tra một chút, nếu như không có vấn đề gì thì bây giờ tôi sẽ giúp cô gói lại rồi tính tiền ạ!”
Sau khi Thiên Ca nghe những lời nói này, quay đầu lại, dương dương tự đắc nhìn Quý Ức, cố ý cao giọng nói: “Nhanh chóng giúp tôi gói chúng lại, cảm ơn các cô.”
Sau khi nói xong, Thiên Ca giống như cảm thấy chưa đủ hả giận, quay người lại nói với trợ lý của mình: “Thực ra chúng ta có thể tặng đạo diễn Nhất Lục những bình gốm này, dù sao đạo diễn cũng là một người yêu thích gốm sứ…”
Thiên Ca vẫn còn chưa nói hết câu, Quý Ức vốn im lặng suốt từ nãy đến giờ đột nhiên quay người, lấy một chiếc bình hoa ở trên bàn, không thèm nhìn mà mạnh tay ném chiếc bình xuống đất.
Những mảnh sứ dưới đất vỡ loang choang, Thiên Ca đứng bật dậy khỏi chiếc ghế đang ngồi rồi hét lên: “Cô làm cái gì vậy hả?”
Quý Ức không thèm quan tâm đến những lời của Thiên Ca, cô lại tiếp tục giơ tay lấy một món đồ gốm rồi hung hăm ném xuống đất.
Nhân viên tiệm gốm thấy vậy hốt hoảng cất tiếng: “Quý khách, cô đang làm cái gì vậy? Tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Quý Ức vẫn không dừng lại cô lại tiếp tục đưa tay đẩy mạnh toàn bộ những đồ gốm đang hỗn loạn trên mặt bàn xuống đất, đồ gốm rơi trên sàn vỡ vụn!
Cô đứng thẳng người dậy, không thèm nhìn Thiên Ca, cô nhanh chóng đến bên một cái bình hoa đặt sàn, giơ chân lên đá một cái thật mạnh, cái bình hoa ngã trên mặt đất, vỡ tan thành vô số mảnh vỡ trên sàn.
Đợi khi tự tay phá nát toàn bộ những món đồ gốm mà Thiên Ca đã chọn. Quý Ức lơ đi sự giận dữ của Thiên Ca, cũng chẳng thèm quan tâm đến sự lo lắng của những nhân viên ở đây, cô nhanh chóng quay người đi, lạnh lùng nói với Họa Họa: “Họa Họa, cậu đi thanh toán những đồ gốm mình vừa mới làm vỡ đi!”
“Ừ!” - Đường Họa Họa đồng ý, cô rút thẻ tín dụng trong ví tiền ra, đưa cho nhân viên của của hàng.
Đồ gốm đã bị vỡ hư cả rồi, nên không bán đi được là điều tất nhiên, nhân viên thấy Quý Ức chịu trả tiền, không còn nhao nhao gọi bảo vệ hay cảnh sát nữa, nhanh chóng nhận thẻ thanh toán mà Đường Họa Họa đưa cho.
Đợi mọi người tản đi hết, Quý Ức mới đưa ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Thiên Ca.
Thiên Ca thật sự là không nghĩ tới Quý Ức có thể làm như vậy, cô vẫn còn lộ rõ vẻ kinh ngạc và lặng đi một hồi