Trình Vị Vãn không miễn cưỡng Hạ Quý Thần như thư ký, cô nhẹ gật đầu, ôm lấy thùng thuốc, ra khỏi phòng Hạ Quý Thần.
Khi Trình Vị Vãn đến, vừa lúc Quý Ức ăn hết thức ăn đóng gói mà Hạ Quý Thần mang đến, cô vừa định đứng dậy dọn dẹp thì nghe tiếng gõ cửa.
Mở cửa nhìn thấy Trình Vị Vãn, Quý Ức hơi ngạc nhiên, cô mở rộng cửa, mời Trình Vị Vãn vào.
Cô vừa ra hiệu mời Trình Vị Vãn ngồi, vừa đi đến trước bàn, chuẩn bị thu dọn thức ăn trên bàn.
Trình Vị Vãn buông thùng thuốc, nhìn động tác của Quý Ức, cô đi vài bước đến bên cạnh cô ấy, nhanh tay dọn dẹp những thứ trên mặt bàn trước cô ấy.
Bên hông Quý Ức bị thương, động tác không thể nhanh hơn Trình Vị Vãn được, chỉ đành nhìn về phía cô ấy nói một câu: “Cảm ơn.”
Trình Vị Vãn mỉm cười với Quý Ức, không đáp lại mà tiếp tục thu dọn toàn bộ rác đem đi vứt vào sọt rác. Sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa sạch tay, sau khi bước ra mới nhìn Quý Ức và nói: “Tôi tới giúp cô kiểm tra vết thương.”
“À.” Quý Ức lên tiếng đáp, vội vàng cởi quần áo, để lộ ra vết thương bên hông đã được Trình Vị Vãn băng bó trước đó.
Trình Vị Vãn bước lên trước, cẩn thận xem hết một lượt, xác định chỗ vết thương không có vấn đề gì, mới nhân tiện thay thuốc cho Quý Ức. Sau khi băng bó kỹ, cô còn nhắc nhở Quý Ức mấy ngày này không được đụng nước, rồi mới bắt đầu thu dọn thùng thuốc.
Quý Ức biết như vậy có nghĩa là Trình Vị Vãn chuẩn bị đi.
Ngoại trừ lúc Trình Vị Vãn điện thoại cho cô, mời cô tham gia đoàn làm phim “Tam thiên si”, cô và cô ấy cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, lúc chiều cô ấy giúp cô xử lý vết thương xong, cô nhớ rất rõ, cô ấy nói ngày mai sẽ đến thay thuốc cho cô, nhưng hiện tại chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cô ấy đã đến...
Quý Ức mấp máy môi, thấy Trình Vị Vãn đã thu dọn xong thùng thuốc, đang chuẩn bị rời đi, cô mới vội vàng lên tiếng: “Trình tiểu thư...”
Trình Vị Vãn không nói, xách theo thùng thuốc, đứng ở cửa yên lặng nhìn về phía Quý Ức, chờ cô ấy nói tiếp.
Quý Ức cắn cắn môi, nói ra những lời vừa muốn hỏi...: “Có phải là... anh ấy bảo cô đến hay không?”
Dừng một chút, như sợ Trình Vị Vãn không hiểu từ “anh ấy” trong miệng cô là ai, cô lại mấp máy môi, nhưng khi vừa nói được một chữ “Hạ”, Trình Vị Vãn đã gật đầu: “Đúng, là Hạ Quý Thần bảo tôi tới đây!”
Quả đúng như cô nghĩ... Đầu ngón tay Quý Ức vô thức mà nắm chặt vạt áo.
Trình Vị Vãn đợi một lúc không thấy Quý Ức nói tiếp, cô mới cất giọng hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Quý Ức vội lắc đầu: “Không còn việc gì cả!”
“Vậy tôi đi trước.”
“Ừm...” Quý Ức đứng dậy, tiễn Trình Vị Vãn ra cửa, cô nói “Cám ơn.”, xong sau đó bổ sung thêm một câu “Hẹn gặp lại!”.
Đợi Trình Vị Vãn đi xa, Quý Ức mới đóng cửa lại, tựa người trên cửa, suy nghĩ không biết hôm nay là lần thứ mấy trong lòng cô loạn cả lên.
----
Trở lại phòng 1001, Trình Vị Vãn đi đến bên cạnh Hạ Quý Thần, mở thùng thuốc ra.
Cô ra hiệu cho Hạ Quý Thần đưa bàn tay bị thương ra, nhìn thấy người đàn ông này vẫn luôn nhìn mình chằm chằm mà không có phản ứng, lúc này cô mới phản ứng kịp, vội vàng mở miệng nói: “Vết thương của cô ấy không có vấn đề gì, tôi đã thay thuốc cho cô ấy. Tối mai lại tiếp tục thay một lần nữa, bảy ngày sau cắt chỉ thì không còn gì đáng ngại nữa rồi.”
Nghe cô nói như thế, Hạ Quý Thần vẫn như cũ không lên tiếng, nhưng lại đưa tay bị thương đến trước mặt Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn ngồi xổm trên mặt đất, cầm kẹp và kéo, nhanh chóng gắp sạch sẽ những mảnh thủy tinh cắm trong tay Hạ Quý Thần.