Cô hiểu rằng tình yêu là một với một, làm sao cô lại có thể thích hai người cùng một lúc?
Hiện tại sự việc đã rõ, cô mới hiểu được, không phải cô là người lăng nhăng, chần chừ, mà vì “Hạ Dư Quang” và Hạ Quý Thần vốn là cùng một người. Ngay cả khi hai người họ thay đổi thân phận, linh hồn của họ đều khiến cô động lòng, yêu mến.
Vì vậy, tất cả sự ấm áp và niềm vui mà cô đã có được kể từ khi cô tỉnh dậy đến bay giờ đều là do Hạ Quý Thần mang đến.
Tại sao anh ấy phải làm như vậy?
Không phải anh ấy nói anh ấy thích em Coca hay sao?
Anh ấy không phải đã nói rằng anh ấy thích ngắm nhìn em gái Coca và muốn có được cô ấy hơn sao?
Anh ấy đã thích cô ấy đến như vậy, vì sao còn đối tốt với cô như vậy? Vì sao con muốn cưới cô ngay cả khi cô muốn kết hôn với “anh Dư Quang”?
Quý Ức chưa bao giờ là người tự mình đa tình, đặc biệt là khi đối mặt với Hạ Quý Thần, cô yêu anh, vì vậy cô luôn luôn cảm thấy có điểm không chắc chắn và vô cùng tự ti. Lúc này, với những câu hỏi lóe lên trong trí nhớ của Quý Ức, trái tim cô lại một lần nữa nổi lên sự suy đoán mạnh bạo hơn “không phải em gái Coca kia là… cô chứ?”
Nghĩ đến đây Quý Ức lại cầm điện thoại di động của mình lên và gọi điện cho Mập.
Mập nghe máy với giọng phàn nàn: “Tiểu Ức, cậu vừa nãy là có ý gì, tôi còn chưa nói xong thì cậu đã tắt máy rồi, đừng có quá đáng vậy nha…”
Quý Ức không đợi Mập nói hết đã ngắt lời cậu ta: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
“Tôi sao?” – Mập buồn bực hỏi lại một tiếng, sau đó đáp lại: “Tôi đang ở chỗ làm.”
“Chỗ làm của cậu ở đâu?”
“Sao nào? Cậu muốn tới tìm tôi sao?”
“Mau cho tôi biết, chỗ làm của cậu ở đâu?” - Giọng điệu của Quý Ức trở nên có chút gấp gáp.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội, tôi thật sự là sợ cậu rồi...” – Tên Mập vừa trấn an Quý Ức, vừa vội gửi địa chỉ đến điện thoại di động của Quý Ức: “… Chia sẻ Wechat cho cậu nè..."
Mập còn chưa nói hết câu, điện thoại Quý Ức run một tiếng, cô quay đầu nhìn thoáng qua màn hình, là Mập gửi tin tức, đồng bộ địa điểm cho cô. Cô không nói gì lập tức cúp điện thoại lần nữa. Sau đó, đưa địa chỉ cho tài xế taxi nói: “Chú à, không đến khách sạn Bốn Mùa nữa, đến chỗ này.”
Lúc này từ chỗ Quý Ức đến chỗ làm của Mập không bao xa, phía trước giao lộ quẹo trái, cùng lắm năm phút đồng hồ là đến nơi.
Quý Ức vừa trả tiền, vừa nhấc điện thoại gọi cho Mập, Quý Ức không chờ cậu ta mở miệng, liền nói: “Tôi đến cổng chỗ làm cậu rồi, mau ra đi”
“Thật hay giả vậy? Hay là cậu đang lừa tôi?” - Mập mở miệng hoài nghi.
Quý Ức không so đo với cậu ta liền tắt điện thoại.
Sau khi chờ bác tài trả lại tiền, Quý Ức bước xuống xe rồi đi thẳng đến chỗ làm của Mập, cô thấy cậu ta đang chạy ra khỏi cổng chỗ làm.
Cậu ta nhìn thấy Quý Ức thì đi bộ chậm lại. Sau đó tăng tốc, chưa đầy một phút đã vọt tới trước mặt Quý Ức: “Cậu đến thật à?”
“Ăn cơm tối chưa? Bây giờ tôi đi đặt chỗ, chúng ta đi ăn chứ?”
“Cậu thật không muốn ăn hay sao?”
Mập hỏi cô liên tiếp.
Quý Ức không trả lời cho đến khi cậu ta nhấc điện thoại và tìm nơi ăn uống, lúc này Quý Ức đột nhiên hỏi: “Mập này, em gái Coca là ai?”