Beta: Stuki^^
Tuy rằng “Hạ Dư Quang” chỉ ở cùng cô có một ngày một đêm, nhưng lúc Qúy Ức bước vào thang máy, đáy lòng vẫn cảm thấy cô đơn.
Kỳ thật cô không muốn anh ấy đi, trên đời này không có ai không muốn một người bạn tri kỉ lúc nào cũng làm bạn bên cạnh mình?
Nhưng cô lại không thể vì mong muốn của bản thân mà khiến anh Dư Quang vất vả như vậy, phải ủy khuất chính mình mà ở lại Lệ Giang để lo lắng cho cô được.
Quan trọng nhất là, cô vốn dĩ vẫn luôn giữ khoảng cách với anh ấy, nếu không phải vì Lâm Nhã, nếu không phải cô bị thương cổ chân, nếu không phải anh ấy ngồi máy bay suốt đêm đến đây, thì sẽ không có chuyện cô và anh ấy ở cùng nhau một ngày một đêm như thế này …….
Cô không ngốc, cô có thể tinh tường cảm nhận được, một ngày một đêm này, tình cảm của cô với anh Dư Quang không tự chủ được mà ngày càng tăng lên.
So với thứ tình cảm ngây thơ thời niên thiếu thì loại tình cảm này mãnh liệt hơn rất nhiều.
Cô rất sợ, sợ mình mất khống chế rồi thể hiện ra sự yêu thích đối với anh ấy, cho nên cô mới giả vờ chân đã khỏi, để cho anh ấy yên tâm rời đi.
Đúng vậy, yêu thích.
Mặc kệ lúc thời niên thiếu tình cảm của cô có bao nhiêu mãnh liệt, hôm nay khi nhớ lại, loại tình cảm ấy đối với cô cũng chỉ là những rung động tuổi thanh xuân.
Còn tình cảm hiện tại nảy sinh từ đáy lòng của cô mới chân chân chính chính là tình yêu.
So với những tình cảm dĩ vãng kia là hoàn toàn bất đồng.
Rõ ràng là cùng một người, chẳng qua chỉ là cách nhau bốn năm, tại sao lại mang tới cho cô cảm giác khác nhau như vậy?
Quý Ức lại nhíu mày, sự khó hiểu cùng với chút buồn bực còn chưa có tiêu tan thì sự đau xót đã bao trùm lấy tim của cô.
Nếu anh ấy không phải là anh trai của Hạ Qúy Thần thì tốt biết bao, cô vì thế cũng không cần cố kỵ điều gì, thích liền thích, thoải mái hào phóng …..
Nhưng bốn năm trước, cô cùng Hạ Qúy Thần trời xui đất khiến xảy ra một đêm kia, làm cô không thể xem như chuyện gì cũng chưa phát sinh, cứ thế mà bày tỏ lòng mình với Hạ Dư Quang.
Cửa thang máy mở ra, Qúy Ức đứng ngây ngốc bên trong một lát rồi mới đi ra.
Cô không biết mình đi về phòng như thế nào, cũng không biết mình mở cửa như thế nào, chỉ biết là khi cô hồi phục lại tinh thần thì đã ngồi ngơ ngác trên sô pha.
Hạ Dư Quang không xuất hiện thì cô cũng không cảm thấy đi du lịch một mình có gì cô đơn, nhưng bây giờ, ở một mình trong khách sạn, nhìn thấy bàn đọc sách lại nhớ tới tối hôm qua anh ấy bận rộn làm việc ở chỗ này, nhìn đến sô pha lại nhớ tới anh ấy ngủ ở đây, nhìn xuống chiếc lắc tay đeo trên cổ tay lại nhớ tới lúc anh ấy đưa cho cô … Tâm tình của Qúy Ức lập tức trùng xuống tới cực điểm.
Vết thương ở chân chưa có khỏi hẳn, Qúy Ức không thể ra ngoài, cho nên cô liền ôm gối ôm ngồi trên sô pha xem TV.
Nói là xem TV nhưng kỳ thật cô lại chẳng biết trong TV chiếu tin tức gì, thẳng đến khi nhân viên tạp vụ vào phòng giúp cô dọn dẹp vệ sinh thì cô mới nhìn thấy trên TV đang chiếu quảng cáo mua sắm.
Cô vội vàng cầm điểu khiển từ xa đổi sang kênh khác, sau đó lại nhìn chằm chằm TV không chớp mắt.
Nhân viên tạp vụ quét dọn vệ sinh rất cẩn thận, lại an tĩnh, trước sau như một, không có làm ảnh hưởng đến cô.
Nhân viên tạp vụ thay ga trải giường với vỏ chăn xong thì vào phòng tắm, bận rộn ở trong phòng tắm khoảng mười phút đồng hồ thì bỗng nhiên chạy ra ngoài: “Tiểu thư, đây là đồ của cô sao? Tôi nhìn thấy ở trên hộp đựng giấy vệ sinh trong toilet”
Quý Ức nghe thấy người tạp vụ nói, liền quay đầu lại nhìn.
“Thứ này thoạt nhìn trông rất quý”. Người tạp vụ vừa nói vừa đưa món đồ đang cầm trong tay cho Qúy Ức.
Lúc Qúy Ức nhìn thấy món đồ ở trên tay của người tạp vụ thì đôi mắt đột nhiên mở to hết cỡ.