Dù thế nào cô cũng không nghĩ ra tại sao Hạ Quý Thần lại thay đổi đến như vậy. Trong lòng cô bắt đầu buồn bực, cô nhịn không được liền đứng dậy, đi đến chỗ ban công cách đó không xa. Cô muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Trần Bạch thấy Quý Ức đứng dậy liền đi theo, nhưng anh ta cũng không làm ảnh hưởng đến Quý Ức. Từ đầu đến cuối đều giữ một khoảng cách nhất định với cô để cho cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng khi thấy cô bước đến gần cửa ra ban công thì không tiến lên nữa mà tìm một chỗ đứng ở gần đó.
Quý Ức vươn tay, muốn mở cửa ban công ra nhưng vừa giơ tay lên, cô nhìn thấy bóng lưng của Hạ Quý Thần qua cửa kính.
Ngoài ban công không có đèn, chỉ có chút ánh sáng từ trong phòng chiếu ra nên có chút mờ tối, làm đường nét thân hình anh có chút mờ nhạt.
Hình như anh đang gặp chuyện gì phiền lòng, đầu ngón tay vẫn đang cầm điếu thuốc.
Cả người Quý Ức bỗng nhiên dừng lại, cô nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần qua cửa kính không chớp mắt. Một lúc sau, cô thu tầm mắt lại, vừa định vờ như chưa từng bước tới đó, xoay người rời đi thì ngoài ban công, Hạ Quý Thần chợt nghiêng người, đầu ngón tay cầm điếu thuốc bỏ vào bên trong cái gạt tàn thuốc trên bàn tròn, búng nhẹ hai cái.
Khóe mắt anh chợt lóe lên nhìn thẳng về phía Quý Ức, anh tưởng rằng mình bị ảo giác, dừng lại một lúc sau rồi mới ngẩng đầu nhìn lại. Sau đó, Quý Ức chưa kịp thu tầm nhìn về, ánh mắt hai người đã như định sẵn chạm phải nhau.
Hạ Quý Thần đứng trong góc tối nên Quý Ức không thấy rõ ánh mắt của anh nhưng lại biết chắc chắn anh đang nhìn cô, tim cô lại đập lệch đi nửa nhịp.
Vì bị Hạ Quý Thần phát hiện, Quý Ức có chút chần chừ, đành buông bỏ ý nghĩ rời đi, nhẹ nhàng đẩy cửa bước tới.
Động tác của cô giống như làm cho Hạ Quý Thần giật mình, ánh mắt anh chợt lóe lên, vội vàng ấn mạnh điếu thuốc trong tay vào gạt tàn.
Khi bước ra ban công, Quý Ức thuận tay đóng cửa lại, nhìn Hạ Quý Thần thận trọng nói: “Sao anh lại ở đây một mình?”
“Ở trong phòng lâu nên có chút ngột ngạt, đi ra ngoài hít thở không khí một chút.” - Hạ Quý Thần khẽ nhích người, nhường chỗ đứng cho Quý Ức.
Đến khi Quý Ức đi tới, đứng ở đó, anh mới tiếp tục nói: “Em thì sao? Sao lại đi ra đây?”
“Tôi cũng giống vậy, ra ngoài hít thở không khí!” - Quý Ức nghiêng đầu, khẽ nhìn Hạ Quý Thần nói.
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, không nói tiếp.
Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Ức cũng không biết nên nói gì với Hạ Quý Thần, ngoài ban công lại trở nên yên lặng.
Qua một lúc sau, hai người đều cảm thấy bầu không khí có hơi im lặng, đồng thanh lên tiếng.
Hạ Quý Thần: “Hôm nay…”
Quý Ức: “Những thứ này…”
Khi nghe thấy giọng nói của đối phương, cả hai đều dừng lại.
Cô nghĩ để cho anh nói trước, anh thì nghĩ để cho cô nói trước. Thế nên mọi thứ lại trở nên im lặng, không một tiếng động.
“Hôm nay…”
Hạ Quý Thần lên tiếng để phá vỡ cục diện bế tắc này, ai ngờ Quý Ức cũng có ý giống vậy: “Những thứ này…”
Hai người lại im lặng lần nữa. Nhưng lần này Hạ Quý Thần lại tiếp tục lên tiếng: “Em nói trước đi!”
Quý Ức cũng hiểu ý nên không khiêm nhường nữa, lên tiếng hỏi: “Những thứ này đều do anh chuẩn bị sao?”
Hạ Quý Thần biết Quý Ức đang nói đến việc bất ngờ tổ chức sinh nhật cho cô, anh không chối bỏ, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Anh khẽ “À” một tiếng. Sau đó lại hỏi: “Thích không?”