Xe dừng trước cửa nhà hàng, Trần Bạch nhanh chóng xuống xe, anh không mở cửa giúp Hạ Quý Thần mà đi thẳng đến chỗ nhân viên giữ cửa.
Cách một cánh cửa thủy tinh, Quý Ức nhìn thấy Trần Bạch nói vài câu với nhân viên kia, sau đó anh ta đưa chìa khóa xe cho người đó.
Quý Ức biết Trần Bạch đang nhờ nhân viên của nhà hàng hỗ trợ đỗ xe.
Đợi sau khi nhân viên giữ cửa nhận chìa khóa xong, Trần Bạch mới quay lại kéo cửa sau của xe.
Hạ Quý Thần và Quý Ức lần lượt xuống xe, Trần Bạch lên tiếng: "Hạ tổng, Quý tiểu thư, đã đặt chỗ trong nhà hàng. Nếu như không còn việc gì nữa, tôi xin phép đi trước.”
Hạ Quý Thần không nói gì, anh chỉ gật đầu đáp lại Trần Bạch.
Lúc Trần Bạch nói “tạm biệt”, Quý Ức cũng cười nói “tạm biệt”.
Trần Bạch còn chưa đi khỏi, Hạ Quý Thần và Quý Ức đã bước vào nhà hàng.
Nhà hàng rất lớn, không gian được bố trí lịch sự và thoáng mát, khoảng cách giữa các bàn ăn rất rộng.
Có thể là do mới khai trương, nên có không ít thực khách đến đây thưởng thức món ăn. Nhưng mọi người đều nói chuyện với nhau rất nhỏ, ngoại trừ tiếng đàn Violon trên sân khấu thì gần như không nghe thấy âm thanh nào khác.
Chỗ ngồi của Hạ Quý Thần và Quý Ức ở cạnh cửa sổ.
Lúc hai người vừa ngồi xuống đối diện nhau, thì có một nhân viên phục vụ cao gầy cầm thực đơn bước đến.
Quý Ức chọn món ăn xong, trong lúc nhân viên đang đối chiếu lại danh sách các món ăn đã đặt, Hạ Quý Thần lật xem thực đơn, gọi thêm hai món nữa.
Đợi sau khi nhân viên phục vụ đi khỏi, Quý Ức bưng ly nước trước mặt lên, uống một hơi hết nửa ly, sau đó mới hỏi Hạ Quý Thần đang ngồi đối diện: “Nghe Trang Nghi nói gần đây anh rất bận?”
"Ừ!" - Hạ Quý Thần đáp, ngón tay thon dài của anh lướt một vòng quanh mép ly, rồi nói tiếp: “Gần đây có khá nhiều việc cần phải xử lý.”
"Có kịch bản mới cần chuẩn bị à?” - Quý Ức thuận miệng hỏi.
Hạ Quý Thần vừa định đáp “không có”, nhưng chưa kịp nói thì đã khựng lại.
Những chuyện mà anh phải giải quyết gần đây đều có liên quan đến cô, nhưng anh lại không muốn cô biết.
Hạ Quý Thần mấp máy môi, đổi một cách nói khác: “Đang có một dự định nhưng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn.”
Thật ra chuyện Quý Ức quan tâm vốn dĩ không phải là Hạ Quý Thần bận gì, điều cô quan tâm chính là sức khỏe của anh. Cho nên với câu trả lời của Hạ Quý Thần, Quý Ức chỉ “ừ” một tiếng cho có, sau đó cô mới nhắc đến chuyện chính: “Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe lại càng quan trọng hơn, gần đây hình như anh gầy đi rất nhiều.”
Cô đang quan tâm anh sao? Có nằm mơ anh cũng không dám nghĩ cảnh tượng này lại trở thành sự thật…
Nếu đổi lại là lúc trước, anh nhất định sẽ sung sướng đến chết mất thôi, nhưng bây giờ, trong lòng anh lại cảm thấy bi ai và khó chịu không nói nên lời.
Lúc Quý Ức càng lúc càng giống như anh mong chờ thì anh lại phải rời xa cô…
Hạ Quý Thần cảm giác như bị nghẹn, anh nhìn xuống vẻ im lặng trong chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô, không biết có phải do nói quá nhỏ không mà giọng của anh lúc này rất đỗi dịu dàng: “Em cũng vậy, gần đây dường như gầy đi không ít.”
Nói xong, Hạ Quý Thần lại nhớ đến bản thân vì muốn đẩy nhanh tiến độ, thậm chí thời gian khai máy của “Cửu Trọng Cung” cũng rút ngắn rất nhiều, vậy nên anh lại hỏi: “Công việc quay phim nặng nề quá à?”