Đến khi taxi đi khỏi, Trình Vị Vãn mới vội vã đi về hướng “Giai Uyển”.
Chắc là vì cô đang mang tâm lý nặng nề nên cảm thấy ánh mắt mà những nhân viên ở đại sảnh nhìn cô rất kì lạ.
Cô không dám nói lớn, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của mọi người, chỉ nói nhỏ họ tên của mình và họ tên của Hàn Tri Phản.
Ngay lập tức có một nhân viên nam đi qua dẫn Trình Vị Vãn lên lầu, đưa cô đến trước cửa phòng ở tầng cao nhất.
Nhân viên nam giúp Trình Vị Vãn gõ cửa xong thì rời đi.
Rất nhanh, Trình Vị Vãn nghe thấy tiếng mở cửa vang lên phía bên trong.
Tay cô bất giác nắm thành nắm đấm, ngay cả thở cũng dừng theo.
Cô không dám nhìn vào cánh cửa đang mở, toàn thân cô tê cứng, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ như vậy, không biết đã ngây người ra bao lâu rồi mà vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, lúc này cô mới khẽ liếc mắt nhìn về phía trước, phát hiện ra cửa đang mở toang, còn Hàn Tri Phản mở cửa xong thì không đứng ở đó từ lâu rồi.
Cô cắn môi, cúi đầu xuống và đi vào phòng.
Cô đóng cửa lại, đứng ở chỗ vắng người, lấy lại bình tĩnh, sau đó mới chậm chạp bước vào phòng khách.
Hàn Tri Phản thong dong đứng trước quầy bar, tay bưng một ly ly rượu vang đỏ, điệu bộ rất nhàn hạ.
Hắn nhận ra tiếng động khi cô bước vào phòng, liếc nhìn qua người cô một cái, nhìn về hướng nhà tắm, hất cằm ra hiệu cho cô.
Cô biết ý của hắn là muốn cô đi tắm trước.
Trình Vị Vãn bặm chặt môi, đứng tiếp một lúc nữa mới xoay người đi vào nhà tắm.
Trình Vị Vãn khoá cửa lại, dựa người vào cửa, nhìn bản thân trong gương rất lâu rồi mới cởi bỏ quần áo, đến chỗ vòi sen và mở khóa nước.
Cô vẫn còn sợ, tắm rất lâu rất lâu, đến lúc cảm thấy đủ lâu rồi mới khoá vòi nước và lấy khăn lau.
Bên cạnh có áo tắm nhưng cô lại không mặc mà nhặt quần áo của mình lên và mặc lại.
Bước ra khỏi phòng tắm, Trình Vị Vãn liếc nhìn Hàn Tri Phản một cái, biết hắn vẫn còn ở trước quầy bar uống rượu, cô vội gục đầu xuống.
“Lên giường đợi đi!” - Lần này hắn nhanh chóng lên tiếng, ngữ khí có phần lạnh lùng, cũng pha lẫn chút khinh thường.
Trình Vị Vãn nắm chặt vạt áo, không nói gì, đi về hướng cửa phòng ngủ.
Cô im lặng và làm theo lời hắn, nhưng lại khiến cho sự tức giận còn sót lại của hắn không những không biến mất mà trái lại còn tăng thêm, hắn nhìn chằm chằm bóng cô lúc đi vào phòng ngủ, trước khi cô mở cửa, cố ý làm khó cô: “Cởi bỏ hết quần áo trên người và lên giường nằm, tôi không muốn giải quyết vấn đề sinh lý, phiền phức lắm!”
Hắn tinh ý nhìn thấy người cô hơi run.
Hắn nghĩ cô sẽ đứng lại, nhưng không, cô dường như không nói bất cứ điều kì, nhẹ nhàng đẩy cửa và bước vào bên trong.
Hàn Tri Phản càng nổi điên hơn, hắn vung tay ném ly rượu ra ngoài.
Tiếng ly vỡ “loảng xoảng” vang lên, hắn cầm chai rượu vang trên bàn đưa lên miệng uống cạn, sau đó đặt mạnh lên quầy, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.