Có một số ký tự mà cô xem không hiểu nhưng có thể cũng là “Sinh nhật vui vẻ”.
Quý Ức vừa đoán vừa lấy điện thoại ra, tiện tay chụp lại mấy ký tự mà cô không hiểu, sau đó mở phần mềm phiên dịch lên, lựa chọn phiên dịch bằng hình ảnh. Quả nhiên đúng như cô nghĩ, tất cả những ký tự này đều có nội dung là: Sinh nhật vui vẻ.
Hạ Quý Thần chuẩn bị cho cô một gốc cây treo đầy son môi với những lời chúc sinh nhật bằng nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau sao?
Đứng ngẩn người nhìn gốc cây treo đầy son môi trước mặt, Quý Ức không phát giác được Hạ Quý Thần đã ra khỏi toilet và đang đứng phía sau cô.
“Vốn dĩ muốn chuyển về Bắc Kinh bằng đường hàng không, sau đó đưa đến nhà của em, nhưng không ngờ là em lại chạy đến đây, cho nên tạm thời anh bảo Trần Bạch trang trí lại một chút.”
Nghe Hạ Quý Thần nói, Quý Ức nhanh chóng xoay người nhìn anh, sau đó cô mới từ từ hiểu ra được mọi chuyện. Hóa ra, vừa nãy, anh mời cô đi uống cà phê là giả, muốn kéo dài thời gian cho Trần Bạch chuẩn bị những thứ này.
“Anh biết là chuyện mẹ em bị thương đã làm em không vui, cho nên anh cố ý chuẩn bị... mấy thỏi son này.”
Ý của anh là kể từ cái hôm thấy mẹ cô bị thương thì anh đã nghĩ đến việc phải làm sao để dỗ cô vui vẻ rồi sao?
Rõ ràng là vì cô cho nên anh mới bất đắc dĩ để cô chịu tủi thân trong một thời gian ngắn, nhưng chuyện mẹ cô bị liên lụy lại không phải do anh cố ý.
Sau khi biết rõ chân tướng, cô đã sớm tha thứ cho anh, nhưng không ngờ là anh vẫn luôn canh cánh chuyện đó trong lòng...
Tim Quý Ức đột nhiên đập mạnh.
Cô cứ nghĩ rằng Hạ Quý Thần đã nói xong rồi, nhưng không ngờ là anh lại tiếp tục lên tiếng: “Anh hi vọng đây là lần cuối cùng anh tặng em son môi.”
Cô đã từng nói rằng nếu làm con gái không vui thì nên tặng son môi, một cây không được thì hai cây, hai cây không được thì một bộ... Anh lại nói anh hi vọng đây là lần cuối cùng anh tặng cô son môi... Có phải là anh đang gián tiếp nói với cô rằng sau này anh sẽ không khiến cho cô không vui nữa?
Tim Quý Ức càng đập mạnh hơn, ánh mắt cô nhìn Hạ Quý Thần bắt đầu có chút dao động.
Trong phòng yên tĩnh một cách lạ kỳ.
Mượn ánh sáng từ những dây đèn quấn quanh gốc cây kim loại kia, Quý Ức chăm chú nhìn Hạ Quý Thần.
Những gì cần nói cũng đã nói hết, lúc này, Hạ Quý Thần mới nhấc chân đi về phía Quý Ức.
Anh càng tới gần, tim Quý Ức càng đập mạnh hơn, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Lúc Hạ Quý Thần sắp đến gần Quý Ức, cô đột nhiên như bị điện giật, cảm thấy hoảng hốt. Sau đó cụp mắt, không nhìn Hạ Quý Thần nữa, cũng không nói một câu mà đã chạy thẳng vào toilet, đóng sập cửa lại.
Khóa cửa xong, cô mới tựa người vào cửa, đưa tay vỗ về trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực, há miệng thở dốc.
Đợi đến khi nhịp tim đập lại bình thường, Quý Ức mới đứng thẳng người, nhấc chân bước đến trước bồn rửa tay.
Quý Ức mở vòi nước rồi dùng tay hứng nước rửa mặt, lúc ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy chính mình trong gương. Nhìn một hồi, cô đột nhiên hiểu ra lý do tại sao mình lại trốn ở con hẻm nhỏ phía sau công ty khóc lóc thảm thương như vậy khi vô tình nghe được cuộc đối của Hạ Quý Thần và Trần Bạch hôm đó.