Hạ Quý Thần nhìn về phía thùng rác, ánh mắt khẽ động:
“Ở đây tại sao lại có nhiều máu như vậy?"
Quý Ức lúc này mới chợt hiểu ra, vội vàng giải thích: "Là máu mũi, mấy ngày nay bị nóng trong người nên bị chảy máu mũi."
Hạ Quý Thần chợt nắm chặt ly nước trên tay.
Ở trong đoàn phim, anh không phải là không quan tâm đến cô. Anh còn thường xuyên nhìn lén cô, chú ý đến cô. Anh biết quay phim là một công việc có rất nhiều thứ mệt mỏi, cực khổ. Đa phần diễn viên quay phim xong, việc đầu tiên chính là uống nước. Lúc đầu, cô mới vào đoàn phim cũng như thế, nhưng khoảng nửa tháng nay, cô uống nước rất ít.
Lúc đó, anh còn cảm thấy khá bực bội, vì sao cô lại không chịu uống nước. Cho tới hôm nay, sau khi nghe hết những lời nói của trợ lý phục trang, anh mới hiểu rõ tất cả.
Cô không phải là không uống nước, mà là không dám uống. Nước uống của cô từng bị giở trò, đã làm ảnh hưởng đến buổi quay phim hôm đó, rất nhiều người trong đoàn phim có thái độ khó chịu với cô. Vì vậy, cô sợ sẽ còn có lần thứ hai nên mới thận trọng, dứt khoát không uống nước nên mới bị nóng trong người, còn chảy máu mũi…
Lúc trên đường lái xe trở về khách sạn, thật vất vả anh mới kiềm nén được cơn tức giận của mình. Nhưng bây giờ lại cảm thấy như đang bùng phát lần nữa.
anh cảm thấy rất tức Thiên Ca nhưng lại càng giận chính mình.
Cô đều luôn ở bên cạnh anh, vì sao anh lại để cô chịu nhiều ấm ức như vậy?
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần hỏi mình được hai câu. Sau đó lại cầm ly nước đứng như pho tượng không nhúc nhích, giống như đang nhập tâm suy nghĩ điều gì.
Quý Ức đợi thêm một chút, thấy anh vẫn không có dấu hiệu trở lại bình thường, nên cố ý nói lớn tiếng một chút.
Hạ Quý Thần như bị giật mình, thoáng quay đầu nhìn cô, sau đó bưng ly nước đi tới bên cạnh giường.
Quý Ức cầm lấy ly nước, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Quý Thần, khẽ nói: “Cám ơn!” Lúc đó, cô vô tình chạm phải ánh mắt của anh, từ trong ánh mắt ấy, cô cảm nhận được hình như có một chút tức giận.
Anh ấy đang tức giận sao? Người nào lại dám chọc giận anh ấy?
Cô đã tận mắt thấy Hạ Quý Thần tức giận rất nhiều lần, cả người nhất thời trở nên cẩn thận hơn, cô sợ Hạ Quý Thần tức giận, kế tiếp sẽ vạ lây lên người cô.
Nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng, đứng yên ở cạnh giường, không có hành động gì.
Mãi đến khi cô uống cạn sạch nước trong ly, anh mới đưa tay cầm lấy ly nước trong tay cô.
Anh mang ly nước để lại chỗ lúc nãy thì lại nhìn thấy hai thùng mỳ ăn liền trên mặt đất.
Trong đó có một thùng chưa mở, còn thùng kia thì chỉ còn lại hai hộp.
Trợ lý phục trang nói từ khi cô vào đoàn phim tới nay, cũng chưa từng ăn phần cơm do đoàn phim chuẩn bị… Lúc trước, anh biết cô thích ăn món gì, nên cố ý căn dặn trợ lý trường quay đặt món ăn mà cô thích đem đến cho cô… Nhưng hóa ra mỗi ngày cô đều ở đây ăn mỳ ăn liền.
Hạ Quý Thần thật sự tức giận, đầu ngón tay theo bản năng nắm chặt lại. Anh quên mất trong tay mình còn đang cầm ly nước, vì vậy liền nghe thấy có tiếng thủy tinh vỡ vụn.
Mảnh thủy tinh bị bể, đâm vào lòng bàn tay của anh. Anh lại giống như không phát hiện ra. Trên mặt càng lúc càng đầy nét giận dữ.
Nghe thấy tiếng thủy tinh, Quý Ức giật mình, quay đầu nhìn lại. Đến khi nhìn thấy tay Hạ Quý Thần đang chảy máu, Quý Ức vội đứng dậy. Không nghĩ lại chạm đến vết thương bên hông, khiến cô cảm thấy khá đau hít một hơi, một lúc sau mới lên tiếng gọi tên: “Hạ đạo diễn…”
Nghe giọng nói của cô, thân thể Hạ Quý Thần khẽ rung, không quay đầu trả lời, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai hộp mỳ ăn liền không chớp mắt.