“Lúc ấy, vừa lúc anh chơi bóng với bọn tôi trở về, nhiều người như vậy, thế nhưng cái cô hoa hậu giảng đường kia không hề sợ hãi, nói với anh rất nhiều… thậm chí tương lai của hai người cô ấy cũng đã có kế hoạch sẵn, nghe rất tốt đẹp. Hơn nữa các người là trai tài gái sắc, cũng rất xứng đôi, thật tình mà nói, lúc đó tôi cũng có hơi để ý đến hoa hậu giảng đường kia, yểu điệu thục nữ vốn là quân tử hảo cầu mà. Nhưng mà lúc đó tôi thấy được hai người rất xứng, rất vui nếu hai người có thể ở cạnh nhau. Lúc đó tôi nghĩ, hay nói đúng hơn là rất nhiều người cũng đều nghĩ như vậy, nhưng ngày đó, sau khi nghe hoa hậu giảng đường nói nhiều như vậy, anh chỉ đáp lại một câu, thực xin lỗi.”
“Hoa hậu giảng đường hỏi anh vì sao từ chối cô ấy, lúc đó anh đã nói như thế nào nhỉ?”
Hàn Tri Phản nghiêng đầu, cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó mới lên tiếng: “… Qua nhiều năm như vậy, câu mà anh đã nói, tôi vẫn còn nhớ rất rõ, anh nói, một người sở dĩ độc thân, đại khái là trong lòng họ có một người mà họ không thể có được hoặc là có một người sẽ không quay về.”
Lúc đó, hắn vẫn cho rằng Hạ Quý Thần chỉ thuận miệng nói như thế để khiến cho hoa hậu giảng đường kia không đeo bám nữa.
Ngày đó, Hạ Quý Thần trở lại ký túc xá, một mình yên lặng suy nghĩ thật lâu, mãi cho đến hừng đông ngày hôm sau cũng không nói câu nào.
Hắn cho rằng bởi vì bị người khác tỏ tình nên tâm trạng Hạ Quý Thần không tốt, cho đến bây giờ, hắn mới hiểu được, không phải là tâm trạng Hạ Quý Thần không tốt, mà là câu nói kia khiến anh ta đau lòng.
Nghĩ vậy, Hàn Tri Phản lại tiếp tục mở miệng: “Cho nên… Là cô ấy đúng không? Người mà những năm gần đây vẫn một thân một mình, nữ phụ số 2, người mà trong lòng anh muốn mà không thể có được hay chính là người mà sẽ không quay về?”
Hạ Quý Thần nhìn chằm chằm vào ly rượu sáng lóng lánh, thái độ lạnh nhạt, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hàn Tri Phản, cất giọng nói: “Muốn mà không thể có.”
Nói xong, Hạ Quý Thần khép mắt, vô số bi thương toát ra từ đôi mắt anh ta, anh ta lại mở miệng, giọng rất nhẹ nhưng ẩn giấu thật sâu đau thương không thể giãy bày: “Nhưng nếu như có một chút cơ hội, chỉ cần là cô ấy nói tôi sẽ không do dự chút nào mà quay đầu lại, chỉ là cho đến bây giờ, cô ấy cũng không cho tôi cơ hội…”
Dừng một chút, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: "... Cũng không muốn cho tôi cơ hội."
Không khí trong phòng phút chốc trở nên nặng nề.
Hai người yên lặng thật lâu, mãi cho đến khi rượu trong ly sắp cạn, Hà Tri Phản mới mở miệng nói, chất giọng trong trẻo, tìm vài chuyện hắn cảm thấy hứng thú, chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay, cô gái xử lý vết thương cho nữ phụ số 2, sau đó lại xử lý vết thương cho anh, cô bé đó… là bác sĩ của đoàn phim hay sao?”
“Không phải, là biên kịch Trình Vị Vãn.”
“Trình Vị Vãn, cô ấy là tác giả của “Tam thiên si”? Còn trẻ như vậy sao, không đúng, không phải cô ấy viết sách sao? Vậy mà cũng biết y học à?”
“À, cha của cô ấy là Trình Vệ Quốc.”
Trình Vệ Quốc? Đầu ngón tay Hàn Tri Phản bỗng dưng nắm chặt cái ly trong tay, giọng nói có hơi kích động: “Trình Vệ Quốc? Anh nói cha cô ấy chính là giáo sư y học nổi tiếng toàn cầu… Trình Vệ Quốc?
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu, dứt khoát đáp một tiếng: “Đúng.”