Quý Ức vừa nghĩ đến đây thì cửa toilet phía sau lưng cô bị kéo ra.
Cô quay đầu nhìn lại đã thấy Hạ Quý Thần bước ra.
Anh đang cầm khăn giấy lau tay. Có lẽ Hạ Quý Thần vào toilet chỉ để rửa tay.
Lúc đi đến cạnh sofa, tay anh cũng đã được lau khô, Hạ Quý Thần ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, rồi mới ngẩng đầu nhìn cô nói: “Ngồi xuống.”
Quý Ức “A” một tiếng, vài giây sau, dường như đã hiểu ý của Hạ Quý Thần, cô mới đi đến cạnh sofa, ngồi xuống.
Cô vừa ngồi xong thì Hạ Quý Thần đã ngồi xổm xuống trước người cô, đưa tay cầm hờ chiếc váy đã bị xé rách của cô lên.
Động tác của anh khiến Quý Ức thoáng chốc đờ ra, sau đó, cô nhìn thấy Hạ Quý Thần kéo hộp y tế đến bên cạnh, mở nắp đưa tay tìm kiếm, một lúc sau, anh lấy ra thuốc sát trùng và bông băng.
“Sẽ hơi đau, cố gắng nhịn một chút.” - Hạ Quý Thần vừa mở nắp chai thuốc sát trùng vừa thấp giọng nói.
Đợi sau khi Quý Ức đáp lại một chữ “Ừm”, anh mới lấy bông băng thấm một chút thuốc sát trùng, đặt lên vết thương đang chảy máu của cô.
Mặc dù đã cố gắng chịu đựng, không để bản thân lộ ra sự đau đớn nhưng lúc thuốc sát trùng chạm vào khiến vết thương đau nhói lên, cô vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Cho dù chỉ là thoáng qua, nhưng Quý Ức vẫn có thể cảm thấy được động tác sát trùng vết thương của Hạ Quý Thần bỗng chốc trở nên dịu dàng và cẩn thận hơn.
Trong phòng rất yên tĩnh.
Từ đầu đến cuối, cả hai vẫn không hề nói chuyện.
Cô cúi đầu nhìn anh đang tập trung sát trùng vết thương cho mình. Phút chốc, cô cảm thấy thời gian dường như quay ngược lại, trở về khoảng thời gian cô còn chưa có danh tiếng trong ngành giải trí, còn anh là CEO của YC, đồng thời cũng là một đạo diễn trẻ tuổi đầy tài năng. Anh vẫn luôn ở bên cạnh cô trong suốt những năm tháng thăng trầm đó.
----
Ở căn phòng nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, Hạ Quý Thần đang giúp Quý Ức xử lý miệng vết thương, thế nhưng trong khoảng thời gian này, phòng 1001 dưới lầu đã xảy ra một việc nhỏ có liên quan đến Hàn Tri Phản.
Sau khi Hạ Quý Thần và Quý Ức rời khỏi, không khí trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, sau đó lại sôi nổi một lần nữa.
Đang vui thì không biết có chuyện gì, Trần Bạch phải đi ra ngoài nghe điện thoại. Hàn Tri Phản đành phải cụng ly với Lý Đạt.
Lý Đạt đang gọi Video, Hàn Tri Phản ngồi bên cạnh anh ta, nên chỉ cần nghiêng đầu một chút là có thể dễ dàng nhìn thấy màn hình điện thoại của Lý Đạt. Trên màn hình điện thoại xuất hiện hình ảnh một đứa nhỏ hơn một tuổi cùng với một người phụ nữ hơn năm mươi.”
Đứa nhỏ kia có lẽ là vừa học nói, cho nên phát âm từng chữ không rõ ràng, nhưng Hàn Tri Phản vẫn có thể lờ mờ đoán ra được là nó đang gọi “Ba ba”.
Dường như nghe được những lời vô cùng tốt đẹp, Lý Đạt cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường cong.
Lý Đạt kiên nhẫn trò chuyện với đứa bé kia, mãi một lúc lâu sau, khi chuẩn bị bưng ly rượu lên uống một ngụm, anh ta mới phát hiện Hàn Tri Phản đang chăm nhú nhìn vào màn hình di động của mình.
Nghĩ rằng Hàn Tri Phản cảm thấy hứng thú với con mình, anh ta lập tức đưa Video tới trước mặt hắn, khoe khoang: “Hàn tổng, đây là con của tôi, vừa tròn một tuổi lẻ hai tháng.”
Nói xong, Lý Đạt lại quay sang đứa nhỏ trong Video, cưng chiều nói: “Bảo bối, người này là chú, gọi chú đi, chú...”
Đứa nhỏ kia học theo Lý Đạt, ê a nói, nhưng có lẽ là chữ “Chú” rất khó phát âm, nên đứa nhỏ mãi vẫn chỉ nói được mấy chữ “A a”.
Một lát sau, đứa nhỏ mắc tè nên người phụ nữ trung niên kia lập tức ôm nó đi, đồng thời bấm tắt điện thoại.