Beta: Stuki^^
Cô không ở trường học, cũng không về nhà, có khi nào cô đi gặp một người bạn nào đó không?
Mấy năm nay hắn vẫn luôn chú ý hành tung của cô, cô hôn mê ba năm, sau khi tỉnh lại, quan hệ với những người lúc trước đều đã phai nhạt, hiện giờ người mà cô có thể gặp gỡ cũng không còn bao nhiêu …
Người đầu tiên Hạ Qúy Thần nghĩ đến là Lý Đạt, nhưng lúc hắn gọi điện cho Lý Đạt, còn chưa kịp mở miệng hỏi xem có phải Qúy Ức đi tìm cậu ta hay không thì đã nghe thấy một giọng nữ lễ phép vang lên thông qua điện thoại: “Thực xin lỗi, quý khách, máy bay chuẩn bị cất cánh, làm phiền quý khách cất điện thoại di động và thắt đai an toàn”.
Lý Đạt khách khí trả về một câu “Lập tức” với nữ tiếp viên hàng không, sau đó mới nói chuyện với Hạ Qúy Thần: “Anh Thần, có chuyện gì sao? Em đi công tác ở Hàng Châu, nếu anh không có chuyện gì gấp thì đợi máy bay đáp xuống Hàng Châu em sẽ liên lạc lại cho anh”.
“Một người?” Hạ Qúy Thần giả bộ lơ đãng hỏi.
“Đương nhiên một mình, hiện tại chức vị của em cũng không cao …..”.
“Cũng không có việc gì, chờ cậu xuống máy bay rồi nói sau”. Nghe đến đó, Hạ Qúy Thần biết Qúy Ức không ở cùng với Lý Đạt, giọng điệu nhàn nhạt ngăn cản Lý Đạt nói câu kế tiếp, sau đó nói câu tạm biệt rồi ngắt điện thoại.
Hạ Qúy Thần cầm di động, thông qua đủ loại cách thức, những người có quan hệ với Qúy Ức hắn đều liên hệ, nhưng tất cả mọi người đều không phải đang có việc bận thì là đi du lịch nước ngoài.
Cho nên Qúy Ức …. cũng không có đi gặp mặt bạn?
Lúc đầu di động của cô là không thể nghe điện thoại, sau đó lại chuyển sang trạng thái tắt máy, sẽ không phải có chuyện gì xảy ra đi?
Trong đầu của Hạ Qúy Thần lập tức hiện lên tin tức hắn mới nhìn thấy trên di động không lâu trước đó, một sinh viên đi nhờ xe taxi gặp phải chuyện không may, mất tích 48 tiếng mới được tìm thấy, nữ sinh viên nằm ở trong rừng núi hoang vắng, từ sớm đã không còn hơi thở.
Đầu ngón tay cầm điện thoại di động của Hạ Qúy Thần bỗng nhiên siết chặt, sau đó hắn liền mất bình tĩnh dẫm chân ga, một tay chống lên vô lăng, lái xe lang thang vòng quanh thành phố Bắc Kinh mà không có mục tiêu.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, đợi đến khi Hạ Qúy Thần phát hiện xe sắp hết xăng, tìm trạm xăng dầu để dừng lại thì đã là buổi chiều.
Hắn cầm di động, gửi một cái tin nhắn qua cho Đường Họa Họa: “Cô ấy trở về trường học rồi sao?”.
Đổ xăng, trả tiền xong, Hạ Qúy Thần dẫm chân ga rời khỏi trạm xăng thì mới nhận được tin nhắn trả lời của Đường Họa Họa: “Còn chưa có, Hạ học trưởng, anh nói xem, Tiểu Ức sẽ không xảy ra chuyện gì đi?”.
Đáy lòng vốn dĩ đã bất an, lúc Hạ Qúy Thần nhìn thấy tin nhắn của Đường Họa Họa, cả người càng thêm nôn nóng bất an, thậm chí hắn còn mở trang web ra rồi tìm kiếm xem có nữ sinh nào ở Bắc Kinh xảy ra chuyện hay không.
Thời điểm phát hiện tất cả đầu đề đều là tin tức về giới giải trí thì đáy lòng của Hạ Qúy Thần mới hơi yên ổn một chút, qua giây lát lại cảm thấy chính mình hình như quá mức ngu xuẩn, nếu Qúy Ức thật sự xảy ra chuyện thì làm sao mà có tin tức nhanh như vậy?
Tâm tình lúc lên lúc xuống khiến đáy lòng của Hạ Qúy Thần càng thêm bực bội, hắn nâng tay lên xoa xoa mi tâm, sau đó lần nữa điều khiển xe rời đi.
Chờ đến khi mặt trời ngả về tây, một ngày nay Hạ Qúy Thần vẫn chưa ăn chút gì, dạ dày liền đau đớn, hắn dừng xe lại ven đường rồi xuống xe, nhưng hắn không có đi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh mà vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua một gói thuốc.
Hắn không quay trở lại trên xe mà đứng ở cạnh thùng rác ven đường, mở gói thuốc ra.
Tàn thuốc trong thùng rác ngày càng nhiều, sắc trời cũng ngày càng u ám.