Beta: Stuki^^
Tinh thần của Qúy Ức chỉ thoáng trở lại một chút, cho nên cô cũng không có để ý gì đến Đường Họa Họa, liền mở miệng nói cho có: “Không có gì……”.
“Thật sự không có việc gì sao? Làm sao tớ lại cảm thấy cậu có chỗ nào đó không bình thường …..” Đường Họa Họa tiếp tục mở miệng quan tâm.
Quý Ức chỉ nghe được đoạn phía trước, sau đó tinh thần lại quay trở lại thời khắc năm giây rung chuông “ước nguyện chung” ……
…………..
Bên ngoài quán lẩu.
Hạ Qúy Thần đứng trong gió lạnh, cách một tấm kính của cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm Qúy Ức đang bị Đường Họa Họa lôi lên lầu, đợi đến khi bóng dáng của Qúy Ức biến mất hoàn toàn thì hắn mới vươn tay lấy điện thoại đang đổ chuông liên hồi từ trong túi ra, nhìn thoáng qua màn hình, là Hàn Tri Phản, trước đó không lâu cậu ta đã gọi hắn tới chỗ mình để bàn chuyện chính sự.
Ấn nút nghe máy, Hạ Qúy Thần không chờ Hàn Tri Phản mở miệng thúc giục thì đã nói câu “Sắp tới rồi”, sau đó liền ngắt điện thoại.
Hạ Qúy Thần ngẩng đầu nhìn lướt qua chỗ lúc nãy Qúy Ức biến mất, sau đó tầm mắt mới dời qua phía đại sảnh ruông chuông “ước nguyện chung”, nhưng hắn chỉ nhìn được một giây đồng hồ thì liền thu hồi tầm mắt, xoay người đi về phía bãi đỗ xe.
Hạ Qúy Thần khởi động xe, sau đó thuần thục lái xe về phía công ty của Hàn Tri Phản.
Xe chạy khoảng mười lăm phút thì gặp đèn đỏ, Hạ Qúy Thần dẫm phanh lại, nhìn chằm chằm đèn đỏ phía trước, trong đầu lại thoáng qua hình ảnh ở tiệm lẩu lúc nãy, khi hắn giữ chặt đầu của Qúy Ức rồi hôn cô.
Hàn Tri Phản nói với hắn là có chuyện gấp cần hắn xử lý.
Lúc hắn đứng ở trong đại sảnh chờ thanh toán, trong lúc vô tình lại nghe thấy có người nói tiệm lẩu chuẩn bị rung chuông “ước nguyện chung”.
Hắn có nghe thấy một ít truyền thuyết về “ước nguyện chung”, từ trước đến giờ hắn không có tin vào thần linh nên cảm thấy “ước nguyện chung” cũng chỉ là một hình thức kinh doanh đặc sắc của tiệm lẩu, nhưng đêm nay, lúc chuẩn bị rung chuông “ước nguyện chung”, khi người thu ngân đưa tiền thừa lại cho hắn, hắn lại không nhịn được mà hỏi: “Ứớc nguyện chung thật sự linh nghiệm vậy sao?”.
Vào thời khắc chuông vang lên, nếu hôn môi người mình thích thì thật sự sẽ có một ngày hai người đến với nhau sao?
Người thu ngân còn chưa kịp trả lời câu hỏi của hắn thì vợ của chủ tiệm lẩu đứng một bên đang sắp xếp lại bài Tarot đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, mỉm cười mở miệng: “Tâm thành tắc linh”.
*Tâm thành tắc linh: Thành tâm cầu nguyện thì ắt sẽ có ngày ước nguyện thành sự thật.
Hắn không có trả lời lại, mà hướng về phía bà chủ gật gật đầu, sau đó rời khỏi quán.
Đi ra khỏi cửa, hắn lại đột nhiên dừng bước chân, rồi quay đầu nhìn về phía đại sảnh của tiệm lẩu, không ngờ lại nhìn thấy Qúy Ức đang đi xuống từ lầu hai, sau đó cô đứng lại ở chỗ rung chuông của nhà trọ “ước nguyện chung”.
Hắn chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn quyết định quay trở lại tiệm lẩu.
Bởi vì mọi người tụ tập ở đại sảnh rất đông, hắn lại bước rất nhẹ cho nên cũng không có ai chú ý tới hắn.
Hắn vẫn luôn dõi theo cô, lúc đèn vừa tắt, hắn liền tiến đến đứng bên cạnh cô.
Hắn nhớ kỹ câu nói của vợ chủ tiệm lẩu, “Tâm thành tắc linh”, hắn cầm lấy tay cô, sau đó kéo cô đến trước mặt hắn rồi hôn lên môi của cô.
Hắn giống như là học sinh tiểu học vậy, nghiêm túc dựa theo từng bước của “ước nguyện chung”, hôn cô xong, hắn liền ghé sát vào tai của cô, hắn sợ cô nhận ra hắn nên cố tình dùng hơi thở để phát ra âm thanh.
Thời niên thiếu, lúc ở rừng cây nhỏ phía sau trường, .hắn đã muốn nói với cô câu đó, lúc đó không nói được cho nên bây giờ hắn gằn từng chữ một, giống như là đang tuyên thệ, nghiêm túc nói ra.
Kỳ thật câu nói kia vẫn còn một nửa đằng sau, hắn chưa có nói hết mà giữ lại một ít ở dưới đáy lòng.
Câu nói hoàn chỉnh là như thế này: “Kỳ thật tôi cũng không tệ lắm, em có muốn thử thích tôi một chút hay không, không cần chán ghét tôi như vậy?”.
(Dành cho những bạn nào không nhớ nha, ở rừng cây nhỏ Thần ca định tỏ tình với Tiểu Ức nhưng Tiểu Ức lại dẫn Thiên Ca đến, xong hai người chiến tranh lạnh một thời gian dài í, bây giờ đã nhớ chưa nào?).f.com