Lúc cô tỉnh dậy thì ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời đã lên cao.
Quý Ức ngồi dậy, liếc mắt liền nhìn thấy quần áo được xếp gọn gàng đặt ở tủ đầu giường và đồ dùng vệ sinh cá nhân còn chưa mở bao.
Hẳn là lúc cô ngủ, thím Trương đã lặng lẽ đem vào.
Quý Ức cầm điện thoại lên, nhìn thoáng qua thời gian, đã là giữa trưa, đồng hồ hiển thị 12 giờ 30. Cô vén chăn lên, bước xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi bước ra, Quý Ức cũng không vội thay quần áo, mà tháo băng theo lời dặn của bác sĩ Hạ tối hôm qua.
Cô tiện thể nhìn thoáng qua miệng vết thương, rõ ràng đã có dấu hiệu khép lại.
Thay quần áo tử tế xong, Quý Ức mới đi đến cửa phòng ngủ, vừa kéo cửa ra, cô đã nghe thấy mùi thơm mê người của cơm vừa chín tới.
Từ tối hôm qua, sau khi gặp chuyện không may, cho đến bây giờ đã gần mười bốn tiếng đồng hồ, ngoại trừ một ly sữa bò, Quý Ức không ăn gì cả. Quả thực rất đói bụng, cô liền bước nhanh vào nhà ăn.
Thím Trương thấy cô đến thì lập tức niềm nở mời cô ngồi, rồi dọn thức ăn lên cho cô.
Vết sưng đỏ trên mặt Quý Ức còn chưa tiêu bớt, nên cô không cách nào đi ra ngoài được. Sau khi ăn cơm trưa xong, không có việc gì làm, Quý Ức đành cuộn người trên sofa, cầm lấy điện thoại chuẩn bị rủ Đường Họa Họa chơi game.
Chỉ là trước khi gửi tin nhắn cho Đường Họa Họa, cô sực nhớ đến Trình Vị Vãn và Hàn Tri Phản, sau đó cô vội vàng rời khỏi mục tin nhắn, gọi điện cho Trình Vị Vãn.
-----
Lúc Quý Ức vừa gọi điện đến thì Hàn Tri Phản cũng vừa tỉnh lại, một đám bác sĩ đang vây quanh anh làm các kiểm tra cần thiết.
Trình Vị Vãn bước ra khỏi phòng bệnh, ấn nút nghe, trò chuyện với Quý Ức đôi câu, rồi vội vàng cúp máy.
Sau khi cất điện thoại, Trình Vị Vãn lập tức đẩy cửa phòng bệnh ra. Cô vừa bước vào thì các bác sĩ đang vây quanh Hàn Tri Phản cũng tản ra, một vị bác sĩ trung niên chịu trách nhiệm điều trị chính cho Hàn Tri Phản thấy cô đi vào, liền tháo khẩu trang, mở miệng nói: "Tình huống của Hàn tiên sinh đều khôi phục bình thường, tiếp tục ở lại bệnh viện theo dõi một ngày nữa, nếu không có việc gì, ngày mai là có thể làm thủ tục xuất viện rồi!"
Trình Vị Vãn vừa gật đầu tỏ ý đã biết, vừa nói cảm ơn.
Đợi đến khi các bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Trình Vị Vãn mới bước đến cạnh giường của Hàn Tri Phản.
Trên đầu Hàn Tri Phản được băng bó kỹ lưỡng, tuy rằng anh đã tỉnh, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, nên vẫn còn hơi mệt mỏi. Lúc các bác sĩ kiểm tra xong, anh liền nhắm mắt dưỡng thần, mãi cho đến khi cảm giác được có người tới gần, anh mới từ từ mở mắt, nhìn về phía Trình Vị Vãn.
Bốn mắt nhìn nhau, động tác ngồi xuống của Trình Vị Vãn bỗng dưng khựng lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau khoảng một lúc, Trình Vị Vãn vội rủ mi, né tránh ánh mắt của Hàn Tri Phản. Sau khi ngồi xuống cái ghế đặt cạnh giường bệnh mà cô vẫn ngồi từ đêm hôm qua đến giờ để trông nom anh, cô mới nhẹ giọng nói: "Bây giờ anh cảm giác như thế nào?"
"Rất tốt." Hàn Tri Phản đáp, giọng anh rất thản nhiên, tựa như chuyện bị thương tối qua không hề liên quan đến mình.
Trình Vị Vãn mấp máy môi, cúi đầu, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay trong chốc lát, cuối cùng, cô vẫn quyết định hỏi vấn đề mà mình thắc mắc từ tối qua: "Sao anh phải làm vậy?"
"Rõ ràng là bọn chúng có nhiều người, anh có thể báo cảnh sát, hoặc gọi người đến hỗ trợ, sao phải xông lên một mình như vậy?"
Sắc mặt Hàn Tri Phản có hơi tái, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn Trình Vị Vãn, một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: "Bởi vì tôi thích em."
Đầu ngón tay Trình Vị Vãn khẽ run lên, điện thoại trên tay suýt rơi xuống đất.