Quý Ức không ngờ Hạ Quý Thần lại bỗng nhiên nói như vậy, nhất thời cô nhịn không được, bật cười: “Em còn chưa đến mức như vậy đâu!”
“Vậy thì được rồi, anh còn sợ là em nghĩ không thông.”
Quý Ức không đáp. Cô cảm giác được rất rõ trái tim trong lồng ngực mình đang được lấp đầy niềm vui.
Một lát sau, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Tâm trạng đã khá hơn chút nào chưa?”
“Ừm.”
“Đỡ hơn rồi thì nghe lời anh dặn, làm một vài chuyện...”
“Chuyện gì?”
“Đi tắm nước nóng, sấy khô tóc, uống một ly sữa rồi nằm lên giường, nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật ngon...” - Dừng một chút, Hạ Quý Thần lại nói: “... Em cứ làm theo lời anh đi, anh không tắt điện thoại, anh ở đây với em.”
Anh ở đây với em... Quý Ức không ngờ là mấy chữ đơn giản như vậy lại ẩn chứa sức mạnh vô hạn, ngay giây phút này cô cảm thấy chỉ cần có Hạ Quý Thần ở bên cạnh, cho dù trời có sập xuống, cô cũng không sợ.
Quý Ức kiềm chế tình cảm đang trào dâng trong lòng, khẽ đáp một tiếng “Ừm”, sau đó để điện thoại di động xuống, bắt đầu làm theo những lời căn dặn của Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần vẫn chưa về đến nhà, mặc dù biết rõ Quý Ức đã buông máy xuống, nhưng anh vẫn giữ điện thoại di động bên tay.
Anh nhìn cảnh đêm không ngừng thụt lùi bên ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ lại những lời mà mình vừa nói.
Anh ở đây với em...
Bốn năm trước, lúc em gặp chuyện không may, anh không thể ở bên cạnh em. Bốn năm sau, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, anh đều sẽ ở bên cạnh em.
Anh đã một lần để em đơn độc đối mặt với sự xấu xa của thế gian này, cho nên anh sẽ không để chuyện như vậy lặp lại lần thứ hai...
Lúc Quý Ức cầm điện thoại lên lần nữa, thì đã là bốn mươi phút sau.
Điện thoại vẫn còn kết nối như trước.
Cô nằm trên giường, kéo chăn đắp kín người như lời Hạ Quý Thần dặn, sau đó cầm điện thoại đưa đến bên tai, bắt đầu tán gẫu với Hạ Quý Thần.
“Anh về đến nhà chưa?”
“Đến rồi.”
“Anh tắm chưa?”
“Đã tắm.”
“Anh có đói bụng không?”
“...”
Hai người cứ trò chuyện như vậy không biết bao lâu, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến khiến cho mí mắt Quý Ức nặng dần, từ từ nhắm lại.
Đầu dây bên kia, Hạ Quý Thần nghe Quý Ức trả lời càng lúc càng chậm, biết là cô đã mệt, nên anh cũng không lên tiếng nữa.
Đêm rất yên tĩnh, cách một cái ống nghe, anh có thể nghe thấy từng nhịp thở của cô dần dần trở nên đều đặn và dài hơn.
Anh đứng cạnh cửa sổ, ngắm nhìn hàng nghìn ngọn đèn bên ngoài, lấy ra một điếu thuốc, sau khi rít một hơi, dường như sực nhớ ra cái gì đó, anh lại mở miệng nói với Quý Ức ở đầu dây bên kia: “Tiểu Ức?”
“Hửm” Giọng cô đã bắt đầu không rõ ràng.
“Em phải nhớ kỹ những lời mà anh đã nói với em.”
Mỗi một lời mà anh đã nói với em đều là lời thề.
Không có YC thì em vẫn còn có anh.
Không chạy đến vì danh tiếng lúc vinh quang, không bỏ đi khi ở dưới tận cùng vực thẳm.
“... Ừm.”
----
Quý Ức tỉnh lại đã là giữa trưa ngày mồng ba, điện thoại di động của cô đã hết pin và tắt nguồn tự lúc nào.
Chuyện cô ăn cắp bản quyền của Thiên Ca gây ra ầm ĩ lớn như vậy, cho nên bố mẹ cũng đã biết.
Mẹ sợ cô cứ ở nhà như vậy sẽ nghĩ ngợi lung tung rồi sinh bệnh, cho nên sau khi ăn cơm trưa, bà đã lôi Quý Ức đến thẫm mỹ viện làm đẹp.