Từ “anh ấy” mà cô nghe, chính là nói Hạ Dư Quang.
Từ “anh ấy” mà anh nói, cũng là Hạ Dư Quang.
Quý Ức nghe Hạ Quý Thần nói như vậy, biết rõ mình đã đoán đúng, thật sự là do Hạ Dư Quang nói cho Hạ Quý Thần biết về việc sức khỏe của cô kém.
Quý Ức cong môi đáp một tiếng “Ừ” với Hạ Quý Thần, sau đó cô cúi đầu, tiếp tục kẹp thức ăn cho vào miệng. Không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy là lạ, dường như có chỗ nào đó không đúng.
Bất giác, Quý Ức từ từ nhíu mày, động tác nhai nuốt cũng theo đó mà ngừng lại.
Cô cắn chiếc đũa, nghiêm túc nghĩ một lát, cô cảm thấy loại cảm giác là lạ này bắt nguồn từ Hạ Quý Thần đang ngồi trước mặt cô. Nghĩ đến đây, Quý Ức ngước mắt, nhìn thẳng vào Hạ Quý Thần.
Nổi bật trên khuôn mặt điển trai của anh là vẻ lạnh nhạt. Ánh mắt anh sâu thẳm và an tĩnh.
Lúc này, Hạ Quý Thần vẫn như mọi ngày, nhưng Quý Ức lại phát hiện trong lòng cô ngày càng thêm khó chịu.
Quý Ức khẽ mím môi, cô buông đũa, nhẹ giọng gọi: "Hạ Quý Thần!"
Nghe thấy Quý Ức gọi, lông mi Hạ Quý Thần khẽ run, anh nhìn vào mắt cô.
Quý Ức biết đây là dấu hiệu chứng tỏ anh đã hoàn hồn, cô lại mở miệng: “Anh sao vậy? Tâm trạng không tốt à?”
"Không có." Hạ Quý Thần nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt anh vẫn nhìn Quý Ức thật lâu. Lúc Quý Ức chuẩn bị lên tiếng thì anh đột nhiên nói: “Tiểu Ức, mặc dù em thích ăn lẩu cay nhưng mà nên ăn ít lại, tốt nhất không nên ăn.”
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần, cô sửng sốt một lúc rồi lên tiếng: "Sao đột nhiên lại nói những chuyện này?”
"Không có gì, chỉ là vừa nãy nhắc đến chuyện sức khỏe của em không tốt nên nhớ đến điều này, sẵn tiện nói ra.” Hạ Quý Thần nói rất hời hợt, nhưng chỉ một mình anh biết trong lòng mình đang rỉ máu.
Là anh đang nói lời tạm biệt với cô… Vốn dĩ anh không muốn dặn dò cô những điều này, hôm nay đúng lúc nhắc đến vấn đề sức khỏe của cô, anh kìm lòng không được nên đã lên tiếng.
“Hạ Quý Thần chăm chú nhìn cô như thế vì muốn nói với cô những lời này?”
“Anh ấy đang quan tâm cô sao?”
Trong lòng Quý Ức ngọt ngào không nói nên lời, cô ngây thơ “Ừ” với anh một tiếng, nụ cười bất giác nở trên môi.
"Còn nữa, không nên thức khuya nhiều, thức khuya có hại cho sức khỏe.”
Những lời này mẹ vẫn thường hay càm ràm với cô, cô cảm thấy rất phiền. Hôm nay Hạ Quý Thần cũng nói ra những lời như vậy nhưng Quý Ức lại cảm thấy vui vẻ, bàn tay đang cầm đũa cũng bất giác buông lỏng hơn.
"Nên ít ăn kem lại, con gái phải biết học cách yêu thương và chăm sóc bản thân mình.”
"Nhớ phải ăn nhiều trái cây, đừng có vì ghét trái cây mà không ăn. Mấy thứ như viên ngậm vitamin C không có giá trị dinh dưỡng cao như trái cây đâu.”
"Đăng ký thẻ tập thể dục thì phải nhớ đi tập đều đặn hơn. Như vậy sẽ không bị bệnh…”
"Một ngày ba bữa, phải ăn đúng giờ, không được chờ đến lúc đói bụng mới tìm đồ ăn…”
Quý Ức nghe Hạ Quý Thần dặn dò từng câu một, cô cảm thấy sung sướng không thôi, dần dần trong lòng cô trào lên sự xúc động khó diễn tả bằng lời.
Quý Ức nhìn vẻ mặt dịu dàng của Hạ Quý Thần dưới ngọn đèn nhà hàng, vẻ ngoài của anh quả thật khiến cho người khác chói mắt. Bất giác, cô mở miệng cắt ngang lời Hạ Quý Thần: “Anh có biết người em yêu thầm là ai không?”