Sắc bén, cao ngạo, lên mặt dọa người. Trong lòng của cô dâng lên một tia sợ hãi, cô nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Quý Ức một lúc lâu, lại không thể đáp lại Quý Ức câu nào. Cuối cùng chỉ dừng lại tại chỗ mấy giây, rồi vội vã bước chân đẩy cửa chật vật chạy đi, nhưng cô vừa đi đến cửa, chợt ngừng lại.
Quý Ức buồn bực, quay đầu nhìn lại. Cô vừa định hỏi Thiên Ca một câu “Cô lại muốn như thế nào?”
Thiên Ca nhìn chằm chằm người đứng bên cạnh vách tường, mấp máy môi, lên tiếng mang theo sự kinh ngạc vô cùng và kính sợ:
“Hạ… Quý Thần?”
Lời Quý Ức đến khóe miệng, chớp mắt dừng lại. Hạ Quý Thần? Anh ấy ở cửa? Hay là Thiên Ca đang gạt…
Chữ “Mình” cuối cùng còn chưa hiện lên trong đầu Quý Ức. Cô nghe thấy tiếng vang nhỏ xíu truyền đến từ cửa, giống như là có người đứng thẳng lên. Sau đó, cơ thể Hạ Quý Thần mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Trong chớp mắt, Quý Ức như là bị hóa đá, không dám nhúc nhích, thậm chí ngay cả hô hấp trong người cô cũng ngừng di chuyển.
Qua chừng hơn mười giây, suy nghĩ của Quý Ức mới hơi chuyển động.
Hạ Quý Thần, anh ấy thực sự ở đó, anh ấy trở lại từ lúc nào? Mới vừa rồi cửa không khóa, cô chỉ đứng ở cửa, cô nói những lời này, anh ấy đã nghe được hết toàn bộ rồi sao?
Vậy có phải anh ấy cũng đã biết, cô chính là người giấu con dao?
Hạ Quý Thần ghét nhất chính là loại diễn viên có tâm tư đùa giỡn làm lỡ quá trình quay phim. Mà ngày hôm nay cô lại là người tạo ra tình huống này. Chẳng những làm lỡ mất mấy ngày không thể quay phim, quan trọng hơn chính là, anh ấy là người phát hiện lưỡi dao lúc nãy, cũng là người đứng ra giải quyết chuyện này thay cô.
Kết quả, anh ấy lại phát hiện, cô chính là người điều khiển phía sau…
Trong lòng Quý Ức bắt đầu cảm thấy vô cùng bất an, cô âm thầm hít một hơi sâu, miễn cưỡng đè ép sự nôn nao trong lòng, mới len lén mở mắt ra, nhìn về phía hai người đứng ở cửa.
Thiên Ca đại khái cũng không ngờ có người đứng ngoài cửa, sau khi thốt lên tên Hạ Quý Thần, cũng chỉ ngơ ngẩn cả người.
Hạ Quý Thần tư thế nhàn nhã đứng ngay trước mặt cô. Trong cái tay bị thương kia siết mấy tờ khăn giấy, một góc khăn tay lộ ra ngoài bị máu nhuộm thành màu đỏ, một cái tay khác của anh ấy mang theo một cái túi lớn, không biết bên trong chứa những gì.
Tầm mắt của anh thản nhiên nhìn vào người của cô. Ánh mắt của anh đen tối thâm sâu, không có chút rung động nào, không có bất cứ tạp chất cùng tâm tình nào ở bên trong.
Trên gương mặt tinh xảo của anh ấy, biểu hiện trước sau đều rất lạnh lùng. Quý Ức căn bản không thể đoán được anh đang suy nghĩ gì lúc này, càng đoán không ra anh ấy có nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa cô và Thiên Ca không.
Trong khi Quý Ức đang khẩn trương, Thiên Ca sau khi bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm Hạ Quý Thần, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, sau đó mở miệng:
“Hạ đạo diễn, anh đã nghe Quý Ức nói chuyện với tôi? Anh có nghe thấy được người giấu lưỡi dao vào trong quần áo chính là cô ấy không?”
Hạ Quý Thần giống như không nghe được Thiên Ca nói gì, nhìn cũng chưa từng nhìn. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người Quý Ức.
Quý Ức bị anh ấy nhìn trong lòng sợ hãi, đầu ngón tay đều khẽ run lên.
“Hạ đạo diễn, tôi tưởng người đại diện của tôi làm Quý Ức bị thương, trong lòng băn khoăn, đến thăm cô ấy nói lời xin lỗi. Anh xem, tôi đem theo nhiều thuốc bổ đến cho cô ấy như vậy, kết quả là cô ấy tự nhiên nói cho tôi biết, con dao nhỏ kia là cô ấy cố ý giấu, mục đích là hãm hại tôi! Hạ đạo diễn…”