Tay Hạ Quý Thần buông thõng xuống hai bên, bỗng nhẹ nhàng co lại và nắm chặt.
Anh không nói gì cả, cô gái phía sau lưng anh khóc đến nước mắt đầm đìa, thấm ướt cả một vệt lớn trên áo anh.
Cô ôm vòng qua eo anh, tựa sát mặt vào người anh: “Em thích anh là thật, không phải vì anh hy sinh cho em quá nhiều nên em mới cảm động mà trở nên rung động.”
“Năm ngoái khi xem một tiết mục trên ti vi, đã biết được tất cả những gì anh làm, tất cả đều là vì muốn giúp em đả kích Thiên Ca, em biết được là mình đã thích anh rồi…”
“Em không dám nói cho anh biết, bởi vì em nghĩ mình đã gả cho anh Dư Quang, nên em không muốn mình trở thành khúc mắc, chen vào mối quan hệ giữa anh em hai người…”
“Nhưng mà, Hạ Quý Thần, anh biết không? Em thích anh từ trước lúc ý thức được tình cảm của mình, có thể là vào ngày Tết hơn một năm trước, khoảnh khắc lúc chúng ta cùng nhau xem pháo hoa, cũng có thể là sớm hơn nữa, lúc anh nói với em, anh không có công ty YC nhưng anh vẫn còn có em, hoặc sớm hơn nữa, lúc anh vì em mà đuổi việc giám đốc Lâm, lúc em đang quay Tam Thiên Si, cái đêm em và anh cũng nhau tản bộ ở Tây Hồ…”
“Em không biết rằng vào đêm thả đèn đầy trời, là anh chứ không phải anh Dư Quang. Nếu em biết anh giả dạng làm anh Dư Quang, nếu em biết người chơi trò Cố Cung trên điện thoại được 96944 là anh, em nhất định sẽ không từ chối anh!”
“Anh nói muốn em tin anh, em đã tin anh rồi đó, anh thật sự đã cùng em gầy dựng lại sự nghiệp, cũng giúp em lấy lại những gì đã mất đi. Qua mấy ngày nữa lại đến chương trình truyền hình được tổ chức mỗi năm một lần, em được đề cử cho giải diễn viên nữ xuất sắc nhất, có lẽ em sẽ chờ vào bộ phim “Cửu Trọng Cung” hot nhất năm ngoái để giành được giải nữ diễn viên xuất sắc nhất. Trong năm nay, sự nghiệp của em rất thuận lợi, mỗi ngày đều sống trong sự tươi tắn và rạng rỡ, giống như điều anh nói lúc trước vậy, em đã đứng trên đỉnh vinh quang rồi, nhưng em không vui tí nào cả, em thấy thế giới mình thật u ám, bởi vì người đã từng đưa em thoát khỏi bóng tối để bước tới ánh hào quang không còn ở bên cạnh em nữa. Hơn một năm nay, lúc em sống tốt hơn được chút thì lại nhớ đến những ngày anh còn ở bên, mặc dù em không nổi tiếng, mặc dù Thiên Ca thường ức hiếp em, nhưng em của lúc đó mới thật sự là hạnh phúc nhất…”
“Mọi người đều nói “Cửu Trọng Cung” là bộ phim mà em đáng tự hào nhất, nhưng bọn họ không biết, “Cửu Trọng Cung” là nỗi đau mà em không dám chạm vào trong suốt hơn một năm qua.”
Nói đến đây, Quý Ức vỡ oà trong tiếng nức nở: “Hạ Quý Thần, anh biết tối nay em lừa anh đến đây là để làm gì không?”
“Em muốn cầu hôn anh…”
Cầu hôn… Người Hạ Quý Thần có hơi động đậy.
Quý Ức không nói nữa, sự im lặng kéo dài bao trùm lấy hai người.
Không biết qua bao lâu rồi, Quý Ức mới tiếp tục mở lời, giọng cô nhỏ nhẹ, giống như đang thì thầm: “Hạ Quý Thần, anh không muốn ở bên cạnh em sao?”
Không đợi Hạ Quý Thần lên tiếng, Quý Ức lại tiếp tục nói:
“Nhưng em biết, anh vẫn còn yêu em, lúc anh nhìn thấy em ở nhà hàng Lilac, anh đã ngẩn người ra, lúc ở trong căn hộ của anh, em một mực không cho anh tiễn Hạ Viên, anh đã đồng ý; thậm chí là lúc nãy, khi anh nhìn thấy em cãi nhau với người ta, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện thoại cho Trần Bạch, căn dặn anh ấy một loạt chuyện, rất giống lúc trước…”
“Vì vậy, Hạ Quý Thần… anh vẫn còn muốn ở cạnh em mà, đúng không?”