Trình Vị Vãn cố nén những giọt nước mắt, cô đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ bé của Trình Hàm.
Cô muốn ghi nhớ thật kĩ cảm giác này, nói không chừng từ giờ về sau, cô không còn cơ hội chạm vào thằng bé…
5 giờ sáng, Trình Vị Vãn thức giấc, cô rón rén đi ra khỏi phòng ngủ bước vào bếp.
Cho dù là bữa sáng, cho dù chỉ có cô và Hàm Hàm hai người cùng ăn sáng nhưng cô vẫn bận rộn trong bếp suốt hơn hai tiếng đồng hồ, cô làm tất cả những món Trình Hàm thích ăn. Sau khi bày món ăn lên đầy bàn, cô trở về phòng ngủ.
Cô chưa ngồi xuống giường, Trình Hàm đã tỉnh giấc.
Trình Vị Vãn bế Trình Hàm rời giường, đánh răng rửa mặt cho con mình, sau đó bế nó đến nhà bếp, tự đút cho nó ăn sáng.
Một đêm không ngủ, cô vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng sau khi cho con ăn xong, cô dẫn nó ra ngoài đi đến viện hải dương học mà mấy ngày trước Hàm Hàm đòi đi.
Từ viện hải dương học ra về cũng đã là 1 giờ chiều, Trình Hàm đói bụng, nhao nhao đòi ăn vặt. Bình thường cô sẽ không cho thằng bé ăn nhưng hôm nay lại chiều nó.
Thấy vậy, Trình Hàm rất vui vẻ gọi mẹ không ngừng, mỗi lần nghe thấy mẹ đáp, thằng bé lại nhìn cô cười cong cả mắt.
Thằng bé càng cười, trong lòng cô càng đau, nhưng cô vẫn cố kiềm nén cảm xúc để đi chơi cùng thằng bé.
Chiều hôm đó cô dắt nó đi quảng trường cho bồ câu ăn, nơi nó rất thích, chạng vạng tối lại dẫn nó đi cửa hàng thiên đường đồ chơi thiếu nhi.
Đợi thằng bé chơi mệt rồi, cô gần như cũng đã kiệt sức, cô bế nó đi dạo ở trung tâm thật lâu, lại mua cho nó thêm mấy bộ đồ mới. Sau đó, cô đưa thằng bé đến nhà vệ sinh của trung tâm, rửa sạch đôi giày và gương mặt nhỏ bé rồi nắm tay nó rời khỏi trung tâm mua sắm.
Trời đã tối, cô đứng bên vệ đường một lúc, cô ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt long lanh của Trình Hàm thật lâu, dịu dàng nói: “Hàm Hàm, mẹ đưa con đi tìm ba chịu không?
Trình Hàm nghe thấy hai từ “ba ba”, trong mắt liền sáng rỡ.
Trình Vị Vãn suýt chút nữa rơi nước mắt: “Nhà ba rất to, có hoa viên, có xích đu, còn có một căn phòng đồ chơi rất lớn, còn có mấy chú mấy cô cùng chơi với con.”
Nói đến đây, Trình Vị Vãn có chút nghẹn ngào, cô dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: “Cho nên, bây giờ mẹ đưa con đến nhà ba chơi, chịu không?
Cậu bé ngây thơ rất vui vẻ, giọng nói non nớt nói một câu: “Dạ được.”
Trình Vị Vãn quay người sau khi lau xong giọt lệ bên khóe mắt, cô lấy điện thoại trong túi nhắn cho Hàn Tri Phản một tin: “Bây giờ tôi có thể qua đó chứ?”
Dường như Hàn Tri Phản đang đợi tin nhắn của cô, tin nhắn vừa gửi đi xong, cô lập tức nhận được lời hồi đáp của hắn: “Có thể.”
Hắn ta sợ cô không biết địa chỉ, mấy giây sau trên màn hình điện thoại cô lại xuất hiện một tin nhắn mới, là địa chỉ cụ thể của một căn biệt thự, không biết hắn ta đã mua từ lúc nào.
Trình Vị Vãn không trả lời tin nhắn của Hàn Tri Phản, cô cất điện thoại, bế Hàm Hàm đi đến vỉa hè, bắt một chiếc taxi.
Trình Vị Vãn thực sự hi vọng xe taxi có thể chạy mãi, vĩnh viễn không dừng lại, cô cũng hi vọng xe đột nhiện gặp phải tai nạn, để cô và Trình Hàm chết đi cho xong.
Nhưng cho dù cô suy nghĩ thế nào thì chiếc taxi vẫn ung dung đỗ ở cổng lớn biệt thự của Hàn Tri Phản.