Cô chưa chạm đến thân thể hắn, bên tai chỉ vang lên những lời hắn vừa mới nói với cô, tay cô bỗng dưng liền dừng ở trên không.
Mặc dù không biết rốt cuộc ở trong điện thoại Hàn Tri Phản nói với hắn những gì, nhưng cô có thể nhìn ra hắn rất khó chịu, hắn ôm cô như vậy là muốn tìm người an ủi sao...
Đầu ngón tay Quý Ức cong lên, bàn tay nắm chặt giống như cô đang giãy giụa với một thứ gì đó, sau một lúc lâu cuối cùng vẫn thả lỏng người, không chống cự lại cái ôm của hắn.
Giống như trong trí nhớ của anh, mùi hương trên mái tóc cô vẫn ngọt ngào như trước.
Những năm gần đây hắn đã vô số lần mơ thấy mùi hương này trong giấc mộng.
Trong giây lát Hạ Quý Thần có chút hoảng hốt, sợ rằng giờ này khắc này chỉ là ảo tưởng.
Theo bản năng hắn dùng sức của đầu ngón tay nhẹ nhàng mà kìm chặt một cái sau lưng cô. Sự tiếp xúc chân thật và mềm mại ấy làm cho lòng hắn bình ổn hơn rất nhiều.
Không ngờ cuộc đời này của hắn lại còn có cơ hội để ôm cô một cách chân thật và vững chắc như vậy…
Một sự cảm động mạnh mẽ chớp mắt bao phủ toàn thân Hạ Quý Thần mang theo sự hài lòng và thỏa mãn vô cùng. Hắn dùng hai gò má nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của cô, sau đó ôm cô chặt hơn vào vòng tay hắn.
Trong phòng rất yên tĩnh cả Quý Ức và Hạ Quý Thần đều có thể nghe nhịp tim và hơi thở của nhau.
Cảnh nhẹ nhàng và ôn nhu này làm cho nỗi đau của Hạ Quý Thần sau khi nhận được điện thoại của Hàn Tri Phản dần dần ổn định, ngửi mùi thơm nhẹ trên cơ thể cô ma xui quỷ khiến hắn bắt đầu nghiêm túc nhận thức lại tình cảm của mình dành cho cô.
Hắn vẫn nghĩ là hắn yêu cô, cho đến đêm nay khi nhận được điện thoại từ Hàn Tri Phản, cảm thấy hối hận và đau đớn tận xương tủy như vậy hắn mới biết được thì ra từ trước đến nay hắn đối với cô không phải yêu, mà là thích.
Chỉ có thích mới có thể yêu đến mức ngược tâm, mới có thể không cam lòng, mới có thể nghĩ cho đi là sẽ được hồi đáp, mới có thể tự tổn thương mình và cô, nghĩ là cô làm cho hắn đau đớn, hắn cũng để cho cô phải tổn thương.
Chỉ có thích mới có ý nghĩ ngây thơ và cực đoan như vậy trong đầu.
Thật sự yêu không phải như thế.
Thật sự yêu sẽ không như là thích, biết nghĩ cho đối phương đồng thời nghĩ cho chính mình.
Thật sự yêu là chỉ cần cô tốt, hắn sẽ tốt.
Chỉ tiếc là hắn ngu ngốc quá lâu để mà hiểu, hại cô chịu nhiều thiệt thòi, chịu nhiều đau khổ.
Suy nghĩ như vậy Hạ Quý Thần chỉ nhịn không được lại dần dần buộc chặt sức lực cánh tay, cử chỉ như là hắn chưa bao giờ có cô.
Xin lỗi... Quý Ức, về yêu anh hiểu được quá muộn.
Xin lỗi Khả Nhạc, nói là che chở em thật tốt, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương em nhất.
Xin lỗi thực sự xin lỗi, anh đã từng cho em tổn thương sâu sắc như vậy trong suốt hành trình em lớn và buộc em trưởng thành.
Hai người không biết lẳng lặng ôm nhau như vậy bao lâu, cho đến khi Quý Ức đứng hai chân ê ẩm, nhịn không được giơ chân lên nhẹ nhàng hoạt động. Người đang ôm lấy cô không nhúc nhích – Hạ Quý Thần mới chậm rãi từ mái tóc cô ngước đầu lên.
Bàn tay của hắn ở trên lưng cô tiếp tục dừng lại giây lát, mang theo lưu luyến sâu sắc không rời chậm rãi buông lỏng sức mạnh ở đầu ngón tay, từng chút một thu hồi lại cánh tay ở trên lưng cô.
Lúc tay hoàn toàn rời khỏi thân thể cô Hạ Quý Thần lui về phía sau một bước, kéo giãn ra khoảng cách giữa hai người.