Từ phòng vệ sinh bước ra, Quý Ức nhìn về phía đoàn người đứng xếp hàng mỉm cười một cái, rồi mới bước đến bồn rửa tay, mở vòi nước, cẩn thận rửa sạch từng đầu ngón tay. Cô vừa chuẩn bị rút khăn giấy lau tay thì cái khăn đã xuất hiện trước mặt cô.
Mặc dù đã trải qua cả một buổi sáng đầy ngạc nhiên như vậy, nhưng Quý Ức vẫn tiếp tục bị kinh ngạc. Cô nhìn chằm chằm vào cái khăn giấy trước mặt hai giây, sau đó mới đưa tay nhận lấy. Ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp đó là một cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, hai mắt cong cong cười với cô.
Quý Ức dùng sức nuốt nước miếng một cái, sau khi ổn định trái tim đang nhảy “thình thịch” trong lồng ngực, mới mỉm cười nói: “Cám ơn!”
Cô lau tay xong, vừa định ném khăn giấy vào thùng rác thì cô gái vừa đưa khăn giấy cho cô đã vươn tay, lấy cái khăn trong tay cô đem vứt vào thùng rác.
Từ nhà vệ sinh đi ra, Quý Ức đã được hưởng quá nhiều sự chăm sóc vô cùng nhiệt tình. Cho nên cô không dám ở lại nhà hàng thêm một phút giây nào nữa, mà vội vã chạy đến trường quay.
Cách thời gian quay còn khá lâu, Quý Ức sợ ngồi ở đây một lúc nữa sẽ đụng mặt người trong đoàn phim. Đến lúc đó lại phải cố sức tươi cười qua lại thể hiện tình hữu nghị với bọn họ, cho nên cô dứt khoát tìm một cái Sofa gần cửa sổ ngồi xuống, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ chiếu vào rất dễ chịu, Quý Ức vốn chỉ giả bộ ngủ nhưng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Đợi đến lúc cô tỉnh lại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn chói sáng như trước, khiến cô không thể mở mắt được. Quý Ức giơ tay, nhẹ nhàng che một bên mặt, bỗng nhiên có tiếng “Tít tít” vang lên bên cạnh.
Cô không tự chủ được mà quay đầu nhìn lại. Là điện thoại của một nữ diễn viên trong đoàn, nhưng cô ấy không xem mà vội tắt âm. Sau đó lo lắng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng nghỉ.
Theo tầm mắt của cô ấy, Quý Ức nhìn thấy Trần Bạch bận âu phục màu xanh da trời, đứng ở cửa ra vào, vẻ mặt cảnh cáo nhìn cô diễn viên kia.
Dường như cô ấy đã phạm sai lầm gì đó rất lớn, bị dọa đến tái mặt, lén nhìn thoáng qua Quý Ức.
Đối diện ánh mắt của cô ấy, Quý Ức có hơi khó hiểu cau mày.
Trần Bạch trừng cô ấy thì cô ấy nhìn mình làm gì?
Quý Ức vừa buồn bực nghĩ, vừa nhìn lên đồng hồ treo trên vách phòng nghỉ.
Đã ba giờ chiều rồi sao?
Không phải nói hơn một tiếng nữa sẽ quay sao? Sao bây giờ đã qua hai tiếng rồi mà còn chưa mở máy?
Không đúng! Cô đã ngủ một giấc suốt hai giờ liền. Phòng nghỉ là nơi công cộng, vậy mà suốt hai tiếng đồng đồ trôi qua lại không có ai đánh thức cô?
Cô gái vừa nãy bị Trần Bạch cảnh cáo... Cô ta nhìn cô, chẳng lẽ là bởi vì tiếng chuông điện thoại của cô ta đánh thức cô? Cho nên Trần Bạch mới có thái độ như vậy?
Tình huống này dường như có hơi quen... Nhớ lúc còn trẻ, những năm lớp 10 ở Tô Thành. Vào mùa hè, cứ sau mười hai giờ, cô thường nằm dài trên mặt bàn trong phòng học ngủ. Mập sẽ đứng ở cửa ra vào canh gác, không cho phép bất kỳ ai gây ra tiếng động... Nếu có người không cẩn thận ho khan một tiếng, Mập sẽ hung hăng trừng người kia một cái...
Những ý nghĩ này vụt qua trong đầu Quý Ức. Cô không tự chủ được mà nhìn về phía diễn viên nữ vừa bị Trần Bạch cảnh cáo kia. Sau đó lại nhìn về phía Trần Bạch đang đứng ở cửa ra vào.
Cảnh tượng này thật giống như lúc còn trẻ. Trần Bạch giống như Mập... diễn viên nữ kia giống như học sinh trong trường cấp ba đã không cẩn thận gây ra tiếng động. Mà ngay cả một loạt chuyện khoa trương xảy ra sáng hôm nay, cũng đều cực kỳ giống với thời trung học...
Quý Ức vẫn chưa hoàn toàn xác định được những suy nghĩ trong lòng mình có đúng hay không, thì Trần Bạch đứng ở cửa đã mở miệng nói: “Hạ tổng, Quý tiểu thư đã tỉnh. Bây giờ có thể quay phim được không ạ?”