Nghe cô nói, Hạ Quý Thần hoàn hồn, khẽ đáp lại một tiếng: “Ừm!”
“Anh cố ý đợi đến khi “Tam Thiên Si” lên sóng, mới công bố chuyện hợp tác giữa tôi và YC đúng không?” - Thật ra không cần hỏi, Quý Ức cũng biết đáp án. Bất quá, cô đang cố gắng tìm một vài chủ đề để làm dịu đi không khí giữa hai người.
Không biết có phải là do còn sốt, nên tinh thần anh không tốt hay không, mà anh chỉ đáp lại cô một chữ “Ừm”, dường như là không thật sự muốn nói chuyện.
“Lúc chiều tôi có thấy trên Weibo, và vai diễn Tiểu Cửu của tôi trong “Vương thành” được cắt nối biên tập lại, sau đó thì được mọi người điên cuồng chia sẻ, cái này cũng là sắp xếp của anh?”
Vẫn chưa hoàn toàn lấy lại tinh thần từ sau vui mừng khi nhìn thấy Quý Ức, mất một lúc lâu sau, Hạ Quý Thần mới lắc đầu, đáp lại: “Không phải!”
Quả thật là không phải? Có rất nhiều người bán hàng vốn là dựa vào từ khóa Hot đề làm tăng độ theo dõi của mình. Hiện tại, Quý Ức lại là từ khóa Hot đầu bảng, tất nhiên sẽ có rất nhiều người chú ý, bất kể là “Tam Thiên Si” vừa phát sóng, hay là “Vương thành” đã sớm kết thúc.
“Ờ!” - Hạ Quý Thần trả lời vô cùng đơn giản, khiến cho Quý Ức vẫn luôn một mình tìm chủ đề, từ từ cũng không biết nói tiếp như thế nào. cô đáp một tiếng, rồi trầm mặc, mãi một lúc lâu sau, cô mới tiếp tục nói: “Cám ơn anh!”
Hạ Quý Thần vẫn cảm thấy chuyện Quý Ức xuất hiện bên cạnh mình thật khó tin. Anh nhìn sang Quý Ức, lần này, anh cũng không đáp lại lời cô, lại lần nữa thất thần.
Phòng bệnh lại rơi vào yên tĩnh, so với không khí lúc nãy càng nặng nề hơn.
Quý Ức cảm thấy lồng ngực mình bắt đầu có cảm giác hơi nghẹn... Cô nhìn trái phải một lượt, lúc nhìn thấy ly nước trên bàn trà, mới sực nhớ từ lúc tỉnh lại cho đến giờ Hạ Quý Thần vẫn chưa uống nước, cô liền hỏi: “Anh muốn uống nước không?”
Hạ Quý Thần vẫn không có phản ứng.
Ngay khi Quý Ức tự hỏi là mình có nên đứng dậy đi rót nước hay không, thì cửa phòng bệnh được mở ra, thím Trương mang theo lồng cơm đi vào: “Hạ tiên sinh! Quý tiểu thư!”
Quý Ức dường như nhìn thấy cứu tinh, âm thầm thở phào một hơi, sau đó vội đứng dậy kéo bàn ăn trên giường bệnh ra: “Cơm đến rồi, ăn cơm chiều thôi!”
Thím Trương cầm theo lồng cơm đứng chần chờ ở cửa ra vào một lát, rồi mới đi vào, đặt lồng cơm lên bàn, mở nắp ra.
Giây tiếp theo, món ăn đáng yêu dành cho bé bày ra trước mắt Quý Ức và Hạ Quý Thần.
Gấu trúc, thỏ con, còn có cú mèo, vì muốn tăng độ thèm ăn. Bên cạnh còn có rau quả màu sắc rực rỡ và thịt làm phụ trợ, thậm chí, ở khay cuối cùng còn có cháo gạo màu xanh lá.
Hạ tổng đã hơn hai mươi rồi, mà Quý tiểu thư lại bảo mình làm món ăn dành cho bé... Thím Trương sợ Hạ Quý Thần trách mình, nên vừa mở nắp lồng cơm ra thì vội lui về sau mấy bước, cách giường bệnh một khoảng.
So với thím Trương, Quý Ức bình tĩnh hơn nhiều. Cô bưng cháo gạo lên, khuấy vài cái, nếm trước một ít, xác định độ ấm phù hợp, rồi mới đưa đến trước mặt Hạ Quý Thần: “Một ngày không ăn gì, trước hết ăn chút cháo này cho ấm bụng.”