Cô muốn lôi người đàn ông kia ra khỏi người Trình Vị Vãn, nhưng cô còn chưa chạy được hai bước thì đã bị một trong hai người đang ông còn lại kéo tay.
Người đàn ông đang đè lên người Trình Vị Vãn càng quá đáng hơn, miệng của hắn càng ngày càng đi xuống, đã sắp xuống đến...
Trình Vị Vãn liều mạng giãy giụa, nhưng sức của cô chẳng khác nào mèo cào, chỉ đủ gãi ngứa cho tên đàn ông vạm vỡ kia, chứ không hề ảnh hưởng đến hành động của hắn.
Thậm chí, người đàn ông kia ngày càng táo bạo hơn, một tay hắn khống chế Trình Vị Vãn, tay còn lại luồn vào trong quần áo đã rách nát của cô.
Hơi thở nồng nặc mùi hôi của hắn không ngừng chui vào mũi Trình Vị Vãn, cái miệng đầy mỡ vẫn luôn di động trên da thịt cô, bàn tay thô ráp lướt trên người cô khiến cho cô cảm thấy vô cùng ghê tởm và buồn nôn.
Cả người cô run rẩy dữ dội, cảm xúc khủng hoảng bùng nổ trong mắt cô, nước mắt cũng bắt đầu trào ra.
Từ lần đầu tiên Quý Ức gặp Trình Vị Vãn, dù cho gặp phải bất kỳ chuyện gì, cô ấy đều thong dong, bình tĩnh, luôn tạo cho người khác cảm giác tao nhã, dịu dàng của một cô gái được giáo dưỡng tốt. Nhưng giờ khắc này, Quý Ức lại nhìn thấy một Trình Vị Vãn mà cô chưa gặp bao giờ, cho nên khi cô thấy nước mắt sắp trào ra từ khóe mắt cô ấy, trong ngực cô cũng xuất hiện cảm giác đau đớn khó tả. Dường như bị kích thích, Quý Ức bỗng dưng bộc phát sức lực, giãy khỏi tay người đàn ông nọ, cô như phát điên nhào tới người đàn ông đang đè trên người Trình Vị Vãn, dùng sức nắm chặt áo hắn ta, lôi hắn ta khỏi người Trình Vị Vãn.
Tên đàn ông đó vốn đang say mê trước vẻ đẹp của Trình Vị Vãn, nên cũng không quan tâm tới Quý Ức, hắn mở miệng nói chuyện trong khi môi vẫn không hề rời khỏi người Trình Vị Vãn: "Nguyên một đám mù hết rồi hả? Lôi cô ta ra!"
Bị hắn rống như vậy, hai tên đàn ông vừa để Quý Ức thoát mới hoàn hồn, lập tức bước nhanh về phía cô.
Quý Ức biết rõ, đừng nói là hai người, cho dù là một người thì cô cũng không đối phó được.
Nhưng đến gần, cô tận mắt nhìn thấy thân thể đang phát run của Trình Vị Vãn, dù cho là một cô gái lạ, cô cũng không thể ngồi yên, huống chi người trước mắt lại là bạn của cô...
Cô hiểu rõ, bây giờ mình có phản kháng cũng vô dụng, nhưng Quý Ức thấy hai người đàn ông phía sau càng lúc càng đến gần, dưới tình thế cấp bách, cô không hề nghĩ ngợi đã cắn lên người tên đàn ông đang giữ Trình Vị Vãn.
Cô gần như đã dùng hết sức lực của mình, tên đàn ông kia bị đau, hét lên một tiếng, sau đó hắn căm tức quay người, giáng cho Quý ức một cái tát.
Hắn cũng giống như Quý Ức, dùng hết sức mà đánh, nhưng cô vẫn dốc sức cắn chặt răng.
"Khốn kiếp!" Tên đàn ông kia mắng một câu thô tục, rồi vươn tay, nắm lấy cầm của cô, đẩy miệng cô ra, sau đó hắn rút cánh tay của mình về, khi nhìn thấy máu rỉ ra trên tay, ngay lập tức hắn vung tay ném Quý Ức qua một bên.