Cũng giống như lúc này, thời niên thiếu của hắn và cô đã trải qua rất nhiều lần
Khi đó, nếu có người nào chọc cô không vui, cô luôn không chịu nói lý, lúc nào cũng để hắn giải quyết vấn đề khó khăn.
Nhóm người trước kia cũng giống như Tô Hàn bây giờ, lên giọng hỏi nàng tại sao phải làm như vậy. Cô ngay cả giải thích cũng lười, khuôn mặt nhỏ nhăn lại một cái rồi nhìn về phía anh.
Chỉ có trời mới biết, anh yêu hành động đó của cô đến như thế nào. Bởi vì khi cô làm vậy, anh cảm thấy rằng cô cần anh.
Tô Hàn nhìn thấy Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần, trong đầu lại hiện lên đại tác phẩm ngày xưa, vốn dĩ muốn lên tiếng phản kháng nhưng lại biến mất ở giữa môi. Anh ta theo bản năng quay đầu lại, nhìn Hạ Quý Thần: “Anh Thần!”
Nghe tiếng nói của Tô Hàn, khóe mi hơi rung nhưng tâm tư lúc này đã bị ánh mắt của Quý Ức kéo đi xe nên căn bản không nhìn thấy ánh mắt cầu xin tha thứ của Tô Hàn. Anh khẽ lên tiếng: “Đi nhanh!”
Không phải chứ? Cái này đều đã qua bốn năm rồi, bây giờ đại ma vương gây sự vô cớ, bạo quân vẫn không có liêm sĩ như vậy sao?
Tô Hàn sửng sốt hai giây, môi lại mấp máy.
Lần này, anh ta cũng chưa hề phát ra âm thanh nào nhưng Hạ Quý Thần lại khẽ nhíu mày, Tô Hàn liền cảm nhận rõ được có vô số vật thể bén nhọn đang phóng về mình. Giống như phản xạ có điều kiện, anh ta lật đật đứng dậy, sau đó những câu muốn nói giống như bị chặn lại trong miệng, lời muốn nói lại bị sửa thành: “Em đi... em đi!”
Vừa nói xong, Tô Hàn nhìn về phía cửa bước đi.
Vẻ mặt tuấn tú của Hạ Quý Thần giống như rất hài lòng với câu trả lời đó, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh nhìn theo bóng lưng Tô Hàn đang vội vã rời đi, suy nghĩ một chút, một lần nữa lên tiếng, giọng nói có mang theo chút lười biếng: “À! Nhớ kỹ... mỗi loại đồ ăn vặt đều mua một phần!”
Bước chân Tô Hàn bỗng dưng ngừng lại: “Thần…”
Anh ta chỉ mới nói có một chữ, Hạ Quý Thần lại lên tiếng: “Mười phần!”
Tô Hàn hít mạnh một hơi, không dám phát ra tiếng động nào, Hạ Quý Thần giống như biết anh ấy định nói gì, lại tiếp tục lên tiếng: “Một…”
Hai chữ “trăm phần” phía sau chưa kịp nói ra, Tô Hàn đã nhanh chân chạy đi, anh sợ Hạ Quý Thần thật sự bắt anh mua mỗi thứ một trăm phần, chớp mắt đã không thấy bóng người.
---
Tô Hàn mang theo bao lớn bao nhỏ, thở hồng hộc, mặt đầy mồ hôi, kéo ghế ngồi xuống. Quý Ức đang cúi đầu uống trà, Hạ Quý Thần đang bưng ly rượu, nhưng khóe mắt hiện lên vài phần dịu dàng, đang nhìn Quý Ức.
Gió lạnh trong lòng nổi lên, hai người kia sao nhìn thoải mái, dễ chịu như vậy?
Vì xếp hàng rất lâu, cả người Tô Hàn toàn mồ hồi, trong lòng càng bực bội. Anh cầm đóng hộp bỏ lên bàn, không nhịn được lẩm bẩm một câu: “Cáo mượn oai hùm(*)! Cấu kết với nhau làm việc xấu! Bạo quân quá xứng với đại ma vương, quả thật là thảm họa nhân…”
Chữ “gian” cuối cùng còn chưa nói hết, ánh mắt Hạ Quý Thần chỉ nhẹ nhìn tới, Tô Hàn vội vàng im lặng. Hắn liền bày ra vẻ mặt tươi cười cầm một xâu đồ nướng ân cần đưa vào tay Quý Ức.
Quý Ức không nhịn cười được liền cười to, nhận lấy xâu đồ nướng rồi giọng nói có chút xin lỗi lên tiếng: “Cảm ơn!”
Tô Hàn biết Quý Ức thấy ngại vì cô vừa nổi hứng trêu anh, hại anh phải đi mua đồ. Tô Hàn khoác tay một cái, cười cười giống như không có việc gì, sau đó bỏ thêm đá vào ly rượu, đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Tô Hàn cầm chai rượu lên, thêm rượu vào ly của mình, cũng rót thêm rượu cho Hạ Quý Thần. Anh vô ý ngẩng đầu, anh ta thấy vẻ mặt Hạ Quý Thần đang đầy ôn nhu, nhìn Quý Ức không chớp mắt.
***
(*) Cáo mượn oai hùm: chỉ hạng người luôn mượn thế kẻ mạnh, nấp dưới ô quyền lực đi hù dọa, lừa bịp người khác hoặc lấy đó làm lá chắn để thỏa sức lộng lành.