Hạ Quý Thần càng nói lòng càng nóng giận, anh nhìn xung quanh trái phải một vòng, tiện tay xách cái đèn bàn vừa rơi xuống đất, không phân phải trái đúng sai hung hăng nện xuống Hàn Tri Phản đang nằm trên mặt đất.
Chiếc đèn bàn rơi xuống đất kia, thật rắn chắc nện lên người Hàn Tri Phản, thân thể của anh ta đau dớn co quắp lại, anh ta ho dữ dội một trận, hơi thở hổn hển bất ổn, nhìn Hạ Quý Thần: “Xin lỗi, anh Thần.”
“Cậu đừng nói xin lỗi với tôi, tôi không chấp nhận!” - Hạ Quý Thần tức giận xoay người, quay lưng về phía Hàn Tri Phản.
“Anh Thần, tôi thật sự rất có lỗi, thật ra trước đây tôi đã sớm nghĩ nên nói với anh, nhưng chỉ vì tôi cố ôm một tia may mắn, hy vọng anh có thể vĩnh viễn cũng không tra ra được…”
“Cậu im miệng cho tôi! Tôi nói rồi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi!”
“Anh Thần, tôi thật sự không muốn làm tổn thương Tiểu Ức, chuyện lần đó, thật sự là ngoài ý muốn, cũng là bởi vì lần đó vô cớ liên lụy đến Tiểu Ức, tôi mới áy náy, mới ở phía sau đầu tư cho Tiểu Ức mà không cần hoàn trả lại, tôi muốn bồi thường cho Tiểu Ức, anh Thần, thật sự xin lỗi…”
“Hàn Tri Phản, cậu cảm thấy lời xin lỗi này có ích gì không?” - So với giọng nói với thái độ thù địch vừa rồi, lúc này giọng của Hạ Quý Thần ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng lại buốt giá vô cùng.
Kiểu âm điệu vừa khẽ vừa buốt như thế này, khiến cho đáy lòng Hàn Tri Phản bỗng dưng có chút hoảng sợ, anh ta thật sự lo ngại về vấn đề với người anh em Hạ Quý Thần này, cho nên anh ta không hề nghĩ ngợi, liền mở miệng: “Anh Thần, là tôi có nỗi khổ, tôi biết, tôi đã đụng đến ranh giới cuối cùng của anh, chọc anh tức giận, nhưng tôi thật sự không phải là cố ý làm Tiểu Ức bị thương, là tôi hướng về chuyện trước đây với Trình Vị Vãn. Anh cũng biết, em gái tôi, em gái ruột Ly Ly của tôi khi đang học năm nhất đại học đã chết thảm trên bàn mổ, lúc ấy em gái tôi mới mười tám tuổi thôi, vừa hoàn thành lễ trưởng thành chưa tới một tháng đã chết, tôi vĩnh viễn cũng không thể quên được cảnh tượng kia. Sau đó tôi mới biết, người hại chết em gái tôi là Trình Vệ Quốc. Trình Vị Vãn là con gái của Trình Vệ Quốc, cha nợ con trả, lẽ bất di bất dịch (*), tôi muốn để Trình Vệ Quốc có thêm nhiều nỗi đau hơn cả Ly Ly, để con gái của hắn cũng nếm thử, cho nên tôi mới theo đuổi Trình Vị Vãn, tôi mới mỗi ngày đều tặng một bó hoa cho cô ta, tôi mới trong một đêm kia sắp xếp cảnh anh hùng cứu mỹ nhân…”
Sự tức giận trong đáy mắt Hạ Quý Thần vẫn chưa tan biến, nhưng anh cũng không nói nữa.
“Về Tiểu Ức, tôi thật sự rất có lỗi, anh đánh tôi như thế nào, phạt tôi ra làm sao, tôi đều không ý kiến. Nhưng mà anh Thần, Ly Ly là em gái tôi, từ nhỏ đến lớn tôi cũng cưng chiều em gái, con bé bị người khác hại chết như vậy, tôi không thể không làm gì…”
----
Có lẽ những cảnh ảo tưởng trên taxi đã quá đẹp, nên tâm tình Trình Vị Vãn khi đi thang máy lên lầu đều đang tung bay.
Cô đã tới công ty Hàn Tri Phản, rất nhiều người biết cô, cô từ trong thang máy vừa bước ra, thư ký của Hàn Tri Phản đã chạy tới ngay: “Trình tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
Trình Vị Vãn nhìn vẻ mặt thư ký có chút bất thường, cho là Hàn Tri Phản đã xảy ra chuyện gì, vội vàng ân cần lên tiếng: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Là Hạ tổng, anh ta giận đùng đùng xông vào văn phòng Hàn tổng, hình như còn động thủ đánh người, chúng tôi cũng không dám đi vào, cô mau qua đó nhìn thử xem sao…”
Lời thư ký vẫn chưa nói hết, Trình Vị Vãn đã chạy về phía văn phòng của Hàn Tri Phản.
Chạy hai bước, cô ý thức được bây giờ mình đang mang thai, bước chân đang chạy đổi thành bước đi nhanh.
***
(*) Lẽ bất di bất dịch: Lý lẽ chính đáng, đạo lý hiển nhiên.