Trình Hàm ngủ trên giường chưa được bao lâu bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc rồi khóc “Oa” một tiếng.
Trình Vị Vãn vội cúi người nhẹ nhàng vỗ chăn, dịu dàng thì thầm “Hàm Hàm ngoan.”
Trình Hàm nghe tiếng mẹ liền nín khóc tiếp tục ngủ.
Trình Vị Vãn nhẹ nhàng kéo tấm chăn đang đắp cho Trình Hàm lên sau đó mới đứng thẳng dậy.
Quản gia đã bình tĩnh lại từ cơn thịnh nộ của Hàn Tri Phản, bà ta nhìn Trình Vị Vãn với biểu cảm áy náy và tội lỗi.
Trình Vị Vãn biết Hàn Tri Phản tức giận đơn thuần là do nhìn thấy cô chướng mắt nên nhân dịp này làm khó cô.
Trong lòng cô cũng hiểu rõ quản gia có lòng tốt, việc này không trách quản gia được. Cho dù cô quả thực bị những lời nói tàn nhẫn của Hàn Tri Phản làm cho có chút ngượng ngùng, nhưng cô vẫn nở nụ cười trấn an nhìn quản gia, nói với bà ấy không sao, sau đó nhân lúc Trình Hàm vẫn còn đang ngủ, cô lấy túi rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.
Trình Vị Vãn vừa đẩy cửa thì nghe phía sau truyền đến tiếng chén bát vỡ.
Cô không quay đầu lại xem cũng có thể đoán được do Hàn Tri Phản làm.
“Các người có bị điên không? Một chiếc giày rách ta không thèm mà các ngươi cũng đi nịnh nọt!”
Giày rách không ai thèm…
Trong lòng Trình Vị Vãn đau như có gai đâm, nắm chặt chiếc túi, nhưng bước đi của cô khi bước ra khỏi phòng bệnh vẫn không có gì khác biệt như lời của Hàn Tri Phản không có tác động gì đến cô vậy.
Ra khỏi phòng bệnh, Trình Vị Vãn quay lưng về phía cánh cửa đang đóng.
Cùng với tiếng “răng rắc” thì trong phòng bệnh cũng truyền ra tiếng đồ đạc bị đập phá.
Bàn tay cô đang run rẩy, cô đứng yên lặng trước cửa một lúc, sau khi chắc chắn không còn tiếng khóc của trẻ con trong phòng bệnh nữa mới bước đi về phía thang máy.
Hôm nay thời tiết không tốt lắm, có chút âm u như thể lúc nào cũng có thể đổ xuống một trận mưa.
Trình Vị Vãn ra khỏi tòa lầu bệnh viện, cô ngẩng mặt nhìn những đám mây trên bầu trời. Lúc cô thu ánh mắt của mình về, ánh mắt cô yên lặng trong suốt, lóe lên một thoáng đau thương.
Quả thực cô chẳng có gì đáng để buồn cả, không phải sao?
Từ khi cô biết cuộc sống rụt rè sợ hãi, chỉ dũng cảm yêu một lần lại là một âm mưu thì cô đã nếm được mùi vị đau khổ nhất cuộc đời, vì vậy bây giờ, cô không có gì đáng để buồn cả, không phải sao?
Trình Vị Vãn muốn nở một nụ cười nhưng cuối cùng vành môi cô chỉ thoáng cong lên sau đó lại rũ xuống, cô bước đi rời khỏi bệnh viện.
Trình Vị Vãn tìm một cửa hàng tiện lợi ở gần bệnh viện. Sau khi lắp đầy thức ăn vào dạ dày, cô lại trở về bệnh viện.
Trình Hàm vẫn chưa tỉnh dậy, cô không vào phòng bệnh mà chỉ im lặng đứng chờ ngoài hành lang.
Mãi đến 4 giờ chiều, trong phòng vang lên tiếng Trình Hàm đang tìm mẹ, Trình Vị Vãn mới đẩy cửa bước vào.
Giống như buổi sáng, cô làm như vẻ Hàn Tri Phản không tồn tại, toàn tâm toàn ý chơi đùa với con trai.
Vì buổi cơm trưa đã náo loạn như vậy nên buổi tối quản gia không dám mời Trình Vị Vãn ăn.
Trình Vị Vãn xem cảnh bọn họ ăn tối như không hề có, sau khi cho Trình Hàm ăn, cô lấy cuốn truyện cô mua ra, ngồi bên giường bệnh vừa chỉ vào những bức tranh trong sách vừa kể chuyện cho Trình Hàm nghe.