Hàn Tri Phản tới bệnh viện, nhưng hắn không lên phòng bệnh thăm Hàm Hàm mà đi thẳng tới phòng làm việc của bác sĩ La.
Nói chuyện gần hai tiếng, nắm chắc được phương pháp chữa trị cho Hàm Hàm rồi Hàn Tri Phản mới đứng dậy và rời khỏi phòng làm việc của bác sĩ La.
Bác sĩ La tiễn Hàn Tri Phản xuống lầu, sau khi ra khỏi phòng làm việc, cả đoạn đường bác sĩ La cứ liên tục nhấn mạnh với Hàn Tri Phản, tỉ lệ thành công trong ca phẫu thuật của Hàm Hàm là rất lớn, còn bảo đảm sẽ cố gắng hết sức để Hàm Hàm sớm ngày hồi phục sức khoẻ.
Hàn Tri Phản nghe, gương mặt không biến sắc nhiều, đến khi tới trước thang máy thì Hàn Tri Phản mới lên tiếng: “Chuyện của Hàm Hàm, làm phiền bác sĩ quá rồi.”
Bác sĩ La cười: “Cậu Hàn, cậu đừng nói như vậy, đây là việc tôi nên làm mà.”
“Ừ.” - Hàn Tri Phản thờ ơ trả lời một tiếng, qua một lúc mới nói tiếp: “Bác sĩ làm việc của mình đi, không cần tiễn tôi nữa.”
Bác sĩ La không khách sáo nữa, nói: “Vậy cậu Hàn, tôi không tiễn cậu nữa, cậu đi thong thả nhé.”
Hàn Tri Phản không nói thêm, chỉ khẽ gật đầu, cửa thang máy mở, hắn nói với bác sĩ La câu “Tạm biệt”, không đợi bác sĩ La “Tạm biệt” lại thì bước vào thang máy.
Ra khỏi khoa cấp cứu, Hàn Tri Phản hút hết một điếu thuốc, sau đó mới đi về hướng khoa điều trị nội trú.
Hàn Tri Phản đi thang máy lên lầu mà Trình Hàm đang ở, ra khỏi thang máy, đứng trước cửa một lúc mới đi tới phòng bệnh của Hàm Hàm.
Hôm trước bác sĩ La đã cho Hàm Hàm uống thuốc hạ sốt rồi mới về lại phòng bệnh lúc trước nằm.
Hôm qua bảo mẫu gọi điện thoại cho hắn, dưới quê bà ta có chút việc, xin nghỉ phép mấy ngày.
Sắp đến giờ cơm tối rồi, chắc quản gia đã về nhà lấy đồ ăn, trong phòng bệnh chỉ còn lại Trình Vị Vãn và Trình Hàm.
Trên cổ tay Hàm Hàm đang ghim kim, bình nước biển vẫn còn hơn phân nửa.
Có thể là vì thuốc đã phát huy hiệu lực, Trình Hàm nằm trên giường, ngủ mê man.
Trình Vị Vãn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn Hàm Hàm không rời mắt.
Cô quay lưng lại, hắn không thể nhìn rõ sắc mặt của cô, nhưng từ phía sau, hắn có thể cảm nhận được, ánh mắt cô nhìn Hàm Hàm là ánh mắt dịu dàng, chở che.
Cô thỉnh thoảng đưa tay chạm vào hai má của Hàm Hàm, kèm theo sự thương yêu.
Mặt trời lúc hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ, lan toả một màu vàng khắp nửa phòng bệnh.
Cảnh tượng rất ấm áp, rất đẹp, khiến cho Hàn Tri Phản đứng bên ngoài cửa nhìn không chớp mắt, định thần lại, đứng rất lâu nhưng không nhớ đẩy cửa đi vào.
Không biết đã qua bao lâu rồi, Trình Vị Vãn ngước mặt lên nhìn bình nước biển, sau đó kéo ngăn tủ trên đầu giường, lấy ra một con dao gọt trái cây.
Cô quay lưng lại với hắn, hắn chỉ nhìn thấy cô lấy dao gọt trái cây thôi chứ không biết cô định làm gì với nó.
Hắn bỗng nhớ ra, cô uống thuốc chống trầm cảm, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô một lúc, thấy cô không động đậy, trong lòng hắn bỗng có một dự cảm không lành, hắn không nghĩ ngợi gì, đẩy mạnh cửa, đi tới bên giường, nắm lấy cổ tay cô.
Hắn định hỏi “Cô đang làm gì vậy”, nhưng mấy chữ này chưa kịp nói ra thì hắn thấy tay còn lại của cô đang cầm một quả táo gọt dở.
Thì ra là cô đang gọt táo… Là hắn lo lắng quá thôi…