Điện thoại cứ dừng rồi lại rung lên, cứ lặp đi lặp lại tầm bốn năm lần. Quý Ức không nhịn được nhìn Hạ Quý Thần, sau đó lại liếc sang màn hình di động. Cô liền thấy được cái tên cũng rất quen thuộc với mình: "Hạ Viện!"
Quý Ức đã từng gặp cô ta một lần khi đang quay phim “Tam Thiên Si”. Khi đó cô ta vượt nghìn dặm xa xôi từ Tô Thành đến Thượng Hải để gặp Hạ Quý Thần. Cô cố tình làm cho anh bất ngờ, sau đó còn cùng đi vào phòng Hạ Quý Thần một lúc lâu.
Mà đêm kia, nguyên nhân cô ta ngủ cùng Hạ Quý Thần là cũng do cô ta...
Không lẽ cô ta thích Hạ Quý Thần đến như vậy sao? Không cần cô ta nói ra, biểu hiện của cô ta đêm đó đã đủ hiểu rõ… Cho nên cô ta mới mặc kệ việc Hạ Quý Thần không nhận điện thoại nhưng cô ta vẫn cứ cố gắng gọi nhiều lần như vậy?
Trong lòng Quý Ức nổi lên "sự ghen tuông", cũng may Hạ Quý Thần cũng không có ý nhận điện thoại của Hạ Viện nên chua xót trong lòng ngực của cô chỉ lên men trong chốc lát rồi tan biến đi nhanh.
Điện thoại của Hạ Viện không ngừng gọi tới.
Quý Ức vội ăn nhanh. Lúc này, điện thoại của Hạ Quý Thần lại rung lên lần nữa, mặc dù Quý Ức biết là ai đang gọi tới nhưng cứ nghe tiếng “Ong... ong... ong” vang lên. Cô không nhịn được liếc nhìn điện thoại một cái. Nhưng lần này không phải là Hạ Viện mà là “Hạ thái thái”.
Lúc còn nhỏ, Hạ Quý Thần và dì Hạ thường hay nói chuyện rất nhiều. Anh thường thích gọi dì là "Hạ thái thái"… Cho nên người đang gọi là mẹ của Hạ Quý Thần.
Quý Ức nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần đang ngồi xem văn kiện trên ghế Salon, cô lên tiếng nhắc nhở: “Hạ Quý Thần! Mẹ anh gọi tới kìa.”
Hạ Quý Thần nghe thấy, ánh mắt liền hướng về màn hình điện thoại.
Quả nhiên là mẹ gọi tới… Hạ Quý Thần đặt văn kiện xuống, cầm điện thoại lên nhấn nút nghe.
Anh chưa kịp đưa điện thoại lên tai đã có tiếng từ bên kia vọng đến: “Quý Thần, tại sao anh lại không bắt điện thoại của em?”
Bởi vì trong phòng rất yên tĩnh nên cho dù Hạ Quý Thần không mở loa ngoài nhưng Quý Ức vẫn nghe rõ từng chữ.
Đây không phải là tiếng của dì Hạ, đây là tiếng của Hạ Viện…
Hạ Quý Thần phát hiện không đúng, liền lên tiếng: “Sao lại là cô?”
“Ai biểu anh không chịu nhận điện thoại của em, em không còn cách nào khác dùng điện thoại của dì Hạ gọi cho anh…”
Theo giọng nói của Hạ Viện, Hạ Quý Thần càng lúc càng nhíu mày. Anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Quý Ức, sau đó đứng dậy, đi tới sát cửa sổ.
"Đã trễ thế này mà Hạ Viện còn cầm điện thoại của dì Hạ gọi cho Hạ Quý Thần sao? Chẳng lẽ, dì Hà thích Hạ Viện... muốn cô ta làm con dâu của mình?" - Quý Ức vừa suy nghĩ vừa hóng tai lên nghe.
Tuy cách một đoạn nhưng Quý Ức vẫn nghe thấy giọng nói trong điện thoại vọng đến.
Mà Hạ Quý Thần lại đưa lưng về phía cô, giọng nói cũng không to, cô cũng nghe không rõ lắm.
Quý Ức không thể làm gì khác ngoài việc cố gắng nghiêng đầu về hướng Hạ Quý Thần để nghe lén.
Bỗng nhiên, Hạ Quý Thần đưa điện thoại từ bên tai xuống dưới.
Xem ra, Hạ Quý Thần cũng không thích việc hàn huyên với Hạ Viện…