Mục lục
Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Hồng Phan – Virgo

Beta: Stuki^^

Bóng người Qúy Ức biến mất ở cánh cửa của trạm xe lửa rất lâu Hạ Qúy Thần mới đem tầm mắt thu hồi lại, lần nữa lái xe trở về nhà.

Thím Trương nghe thấy động tĩnh ngay lập tức chạy tới, nhìn thấy hắn liền cười tủm tỉm mở miệng: “Cậu chủ Hạ, cậu đã trở lại”.

Hạ Qúy Thần khẽ gật đầu một cái, không lên tiếng mà khom người đổi giày.

“Cậu chủ, cậu có muốn ăn một chút gì không?”. Thím Trương lại hỏi.

Đổi giày xong, Hạ Qúy Thần mới ngồi dậy nhìn Thím Trương lắc đầu một cái, sau đó đi lên lầu.

Trở về phòng ngủ, Hạ Qúy Thần liếc mắt liền thấy di vật của Hạ Dư Quang mà hắn tiện tay thả trên ghế salon: quần áo, bảng viết chữ, điện thoại di động, đồng hồ đeo tay.

Hạ Qúy Thần nhìn một chút ngực liền khó chịu, hắn đi tới cửa sổ sát đất đẩy cửa sổ ra.

Sau cơn mưa, không khí mang theo mùi vị ẩm ướt, mùi hương của vườn hoa dưới lầu nhàn nhạt theo gió đêm từng trận bay vào trong hơi thở của hắn.

Hắn tiện tay châm một điếu thuốc, cách lớp khói lượn lờ mù mịt nhìn về xa xa.

Hắn nhớ tới lần đầu tiên hắn đến nhà của cô, trong lúc vô tình tại bên đường nghe được cô và mẹ cô nói chuyện điện thoại: “Mẹ, con nói với mẹ một lần nữa, con với hắn không có khả năng là không có khả năng! Con cân nhắc ai cũng sẽ không cân nhắc Hạ Qúy Thần!”.

Còn có lúc nghỉ phép ở suối nước nóng, cô rõ ràng là mang theo điện thoại di động nhưng vì không muốn thêm WeChat của hắn nên nói dối rằng để quên điện thoại ở trong phòng khách sạn.

Ngày hôm đó lúc hắn phát sốt, hắn với cô suýt một lần nữa lại va chạm gây gổ. Buổi sáng hôm đó hắn gấp gáp cắt đứt lời của cô bởi vì hắn thật ra rất rõ ràng cô muốn nói rằng: “Bất kể là bốn năm trước hay là bốn năm sau, đáy lòng anh rất rõ ràng, người tôi mong muốn từ lúc bắt đầu đến lúc cuối cùng đều không phải là anh”.

Cùng cô lần nữa gặp lại đến nay, thật ra cô đều một mực muốn cùng hắn phủi sạch quan hệ, kéo dài khoảng cách. Giống như tối nay, cô thà đứng trước cửa quán cà phê chờ mưa tạnh rồi rời đi cũng không muốn ngồi xe của hắn.

Nhưng hắn lại không có cách nào trơ mắt nhìn cô vì muốn phá thế cục Thiên Ca bày ra mà gả cho người khác, chẳng lẽ con đường duy nhất hắn có thể đi cũng chỉ là đóng vai anh Dư Quang để đến gần cô sao.

Hạ Qúy Thần giống như là lâm vào một mê cung phức tạp, lối ra mịt mờ nào đó, mi tâm chậm rãi nhíu lại.

Trước đây hắn còn oán trách việc lúc anh trai qua đời tại sao Hạ gia lại không công bố ra bên ngoài mà cứ yên lặng chôn cất như vậy, bây giờ chuyện hắn oán trách ngược lại lại tạo cho hắn một cơ hội.

Hạ Qúy Thần không khỏi cảm thấy buồn cười, sau khi cười xong đáy lòng hắn lại hiện lên sự bi thương nồng đậm.

Hắn biết anh trai của hắn đối với cô rất quan trọng, điều hắn không muốn nhất chính là dùng thân phận anh trai tiếp cận cô nhưng hắn lại không có cách nào, bởi vì chỉ khi dùng thân phận anh trai của hắn hắn mới có thể đến gần cô, điều này khiến hắn cảm thấy thật bi thương nhưng cũng đành chịu.

Nghĩ tới đây Hạ Qúy Thần liền xoay người lần nữa nhìn về phía sau lưng ghế salon, nơi để những di vật của Hạ Dư Quang.

Hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn bóp tắt đầu thuốc lá, đi tới ghế cầm điện thoại di động của Hạ Dư Quang lên nhấn nút mở máy, sau đó soạn một cái tin nhắn gửi vào số điện thoại của Qúy Ức.

……….

Qúy Ức tắm xong liền bò lên giường, mới đặt điện thoại xuống chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại di động liền “đinh đông” vang lên một tiếng.

Là một cái tin nhắn ngắn, mặc dù trong điện thoại di động của cô không có lưu số điện thoại này nhưng cô lại nhận biết được chủ nhân của số điện thoại này, nhất là thời điểm cô nhìn thấy hai chữ “Mãn Mãn”, đầu ngón tay cô không chịu khống chế mà hung hăng run run một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK