Đúng là bà Hạ, năm năm qua, trên người bà không vẫn không có quá nhiều dấu vết của thời gian, nhìn bà lúc này đây gần như không khác gì so với hôm Quý Ức rời khỏi Tô Thành.
Quý Ức vừa nhìn đã nhận ra bà Hạ, câu đầu tiên cô nói không phải là câu hỏi sau bao ngày gặp lại mà lại là: "Bác Hạ, bác vừa nói..."
Năm chữ sau đó cô khó có có thể thốt nên lời, Quý Ức nói tới đây thì ngừng.
Cô vừa lên tiếng, bà Hạ đã nhận ra cô là ai, bà vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: "Tiểu Ức?"
Vừa nói xong, bà Hạ đã lập tức bước tới trước mặt Quý Ức, nhìn cô một lượt, sau đó cầm tay cô, vui mừng nói: "Bác đã ngờ ngợ là cháu mà không dám nhận, mới đó mà đã lớn vậy rồi, xinh hơn trước nhiều lắm..."
Bà Hạ vừa nói vừa nhìn cô từ đầu tới chân: "Còn cao hơn trước nữa".
Nói xong bà mới chợt nhận ra Quý Ức vẫn đang đứng trước cửa, bà quay sang người giúp việc, quở trách: "Tiểu Ức tới sao không mời vào trong, đứng ngoài cửa là sao?"
"Tiểu Ức, bác tiếp đón không chu toàn, cháu đừng để bụng nhé, vào nhà với bác nào!" - Vừa trách người giúp việc xong, bà Hạ lại quay sang nhìn Quý Ức, vui vẻ nói.
Thấy Quý Ức vẫn đứng im không nhúc nhích, bà nắm lấy tay cô, kéo cô vào trong sân: "Tiểu Ức, sao cháu lại về Tô Thành? Ba mẹ cháu có khỏe không? Nhắc mới nhớ, lâu rồi bác không gặp mẹ cháu..."
Quý Ức thẫn thờ bước theo bà Hạ, đi về phía trước được vài bước thì ngừng.
Bà Hạ còn đang nói dở thì quay đầu nhìn sang Quý Ức.
Bà định hỏi Quý Ức "Sao vậy", còn chưa kịp nói thì đã nghe Quý Ức lặp lại năm chữ: "Ngày giỗ của đại thiếu gia?"
Vẻ mặt vui mừng khi gặp Quý Ức của bà Hạ bỗng trở nên u ám.
Quý Ức hiểu rõ năm chữ đó nghĩa là gì, nhưng chờ một lúc, không thấy bà Hạ lên tiếng, cô lại hỏi: "Nghĩa là sao?"
Quý Ức vừa hỏi, đôi mắt cũng ửng đỏ: "Ngày giỗ ư?"
"Bác Hạ, bác nói sai rồi phải không?"
Quý Ức rơi nước mắt: "Sao lại là ngày giỗ của anh Dư Quang được, anh ấy phải sống khỏe mạnh chứ?"
"Tiểu Ức, chúng ta vào nhà trước, vào nhà đã." Rốt cuộc bà Hạ cũng lên tiếng.
Quý Ức không nhúc nhích, nước mắt tuôn rơi: "Bác Hạ, bác nói sai rồi đúng không? Hay là cháu nghe nhầm rồi đúng không?"
Quý Ức không dám đối diện với ý nghĩa thật sự đằng sau năm chữ kia, cô không chỉ tự lừa mình mà còn quay sang nói với người giúp việc: "Cô nói đi, tôi nghe nhầm rồi đúng không? Bác Hạ không nói như thế đúng không?"
Người giúp việc không biết nên trả lời vấn đề của Quý Ức như thế nào, có phần luống cuống nhìn bà Hạ.
Cô ấy như vậy Quý Ức càng hoảng loạn hơn: "Là tôi nghe nhầm, nhất định là tôi nghe nhầm..."