Anh ta còn chưa kịp mở miệng liền ân cần hỏi thăm: “Hạ tổng, anh có muốn ăn gì không?” thì đã thấy Hạ Quý Thần đang đứng trong nhà vệ sinh ngẩng đầu, xuyên qua tấm gương nhìn về phía anh, thơ ơ hỏi: “Quý Ức đâu?”
Trần Bạch bị hỏi, ngẩn người một lúc. Hai giây sau, anh mới vội vàng nuốt những lời vừa định nói vào bụng, nghi hoặc lên tiếng: “Quý tiểu thư? Không phải cô ấy vẫn luôn ở cùng anh sao?”
Hạ Quý Thần nhíu mày: “Không phải cô ấy đã dậy từ sớm à? Không có ở nhà hàng sao?”
Trần Bạch lắc đầu: “Không có, từ sáng đến giờ tôi đều ở trong nhà hàng, không thấy Quý tiểu thư đi vào!”
Tim Hạ Quý Thần nảy lên một cái, một loại dự cảm vô cùng không tốt dâng lên trong lòng anh.
Trần Bạch thấy Hạ Quý Thần có vẻ khác thường, anh ta cẩn thận hỏi: “Hạ tổng, anh sao vậy?”
Cô ấy không có trong nhà hàng, đồ đạc lại để hết trong phòng, sẽ không phải như anh nghĩ. Sau khi tỉnh lại, phát hiện mọi chuyện, cô bị dọa sợ, nên trốn ở một góc nào đó. Lo âu vì không biết nên đối mặt với chuyện hôm qua như thế nào?
Nghĩ đến đây, Hạ Quý Thần nắm chặt dao cạo râu trong tay một cái. Sau đó ném nó lên bồn rửa tay, quay người ra khỏi nhà vệ sinh, sờ soạng tìm điện thoại di động của mình, gọi cho Quý Ức.
Khoảng ba giây sau, có tín hiệu kết nối, nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng nói máy móc: “Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
Cô tắt máy?
Sự bất an trong lòng Hạ Quý Thần càng thêm nhiều hơn.
Tối hôm qua cô ấy uống say nên đã đưa số điện thoại của anh vào danh sách đen, nhưng sau đó anh có lấy điện thoại cô xóa tên mình khỏi danh sách đen rồi... Chẳng lẽ lúc đó run tay, nên anh đã bấm nhầm?
Tuy Trần Bạch vô cùng khó hiểu, tự hỏi rốt cục Hạ Quý Thần đang có chuyện gì, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn lấy điện thoại của mình ra, mở khóa rồi đưa cho Hạ Quý Thần.Hạ Quý Thần nghĩ đến đó, liền quay sang Trần Bạch: “Lấy điện thoại của cậu ra đây!”
Hạ Quý Thần cầm điện thoại, không mở danh bạ mà trực tiếp bấm số điện thoại của Quý Ức, gọi đi.
Giọng nói máy móc lại lần nữa vang lên, tình huống giống hệt với lúc nãy khi anh gọi cho cô: “Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
Cô ấy đã thực sự tắt máy...
Hạ Quý Thần lại dùng điện thoại của Trần Bạch gọi lại một lần nữa, xác định cô thật sự đã tắt máy.Lúc này, anh mới nhận ra... mọi chuyện dường như nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của anh.
Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được cô...
Ý nghĩ này vừa xẹt qua đầu Hạ Quý Thần. Anh liền quay sang đưa điện thoại cho Trần Bạch, mở miệng nói: “Bây giờ cậu lập tức đi liên hệ với người phụ trách khách sạn, lấy băng ghi hình, tìm xem có thể thấy được hành tung của cô ấy hay không?”
“Vâng, Hạ tổng!” - Trần Bạch thấy vẻ mặt của Hạ Quý Thần khác thường, nên không dám thờ ơ, vội đáp lại anh một tiếng. Sau đó cầm điện thoại rời khỏi phòng Hạ Quý Thần, làm theo căn dặn của anh ấy.
Trong lúc đợi Trần Bạch hồi âm, Hạ Quý Thần tiếp tục gọi thêm mấy cuộc cho Quý Ức, nhưng đầu dây bên kia vẫn luôn ở trong trạng thái không liên lạc được.
Không biết đã là lần thứ mấy anh bấm chọn tên cô, đang chuẩn bị ấn nút gọi, bỗng nhiên anh nghĩ đến Đường Họa Họa. Sau đó liền thu tay, mở danh bạ, tìm số điện thoại của Đường Họa Họa, bấm gọi đi.
Có lẽ là đang trong giờ học, nên giọng của cô ấy trong điện thoại khá nhỏ: “ Hạ học trưởng... tôi nghe!”