Nhưng Quý Ức vẫn nhìn chằm chằm vào đoạn video đã ngừng, nhìn một lúc lâu mới hoàn hồn, sau đó tiếp tục đọc tin nhắn bên dưới của Đường Họa Họa.
“Tiểu Ức, tuy mình không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo mình thấy, đến khi cậu ổn định tâm trạng xong, thì nên liên hệ lại với Hạ học trưởng, hai người nói chuyện rõ ràng với nhau. Dù sao nếu cứ để anh ấy như ruồi mất đầu, tìm cậu loạn xạ lên như vậy cũng không tốt.”
“Hơn nữa, Tiểu Ức, so với mình, cậu thông minh hơn, nên mình nghĩ, cậu cũng sẽ hiểu rõ hơn mình, có một số việc, không thể cứ trốn tránh không giải quyết. Huống chi, cậu trốn tránh được nhất thời, nhưng không trốn được cả đời. Cứ dây dưa với anh ấy như vậy, còn không bằng giải quyết sớm, đến lúc đó, không phải cậu sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn sao?”
Quý Ức mím chặt môi, thoát khỏi khung đối thoại với Đường Họa Họa, khi đang chuẩn bị rời wechat, cô bỗng liếc thấy tin nhắn của “Hạ Dư Quang”.
Lúc trước khi thấy tên của anh, trong lòng cô vô cùng hỗn loạn, nên vẫn chưa xem nội dung tin nhắn do anh gửi đến.
Quý Ức do dự một lát, cuối cùng vẫn bấm vào xem.
“Mãn Mãn, hai ngày nay em bận việc gì sao? Sao lại không liên lạc với anh?”
“Mãn Mãn, em quay phim xong chưa? Định lúc nào sẽ quay về Bắc Kinh?”
"Mãn Mãn, vài ngày nữa anh có việc cần đến Bắc Kinh, em đã quyết định thời quan quay trở về Bắc Kinh chưa? Nhớ báo cho anh biết, để anh sắp xếp hành trình, đến lúc đó ghé qua gặp em.”
“Mãn Mãn, có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không? Sao mãi vẫn không trả lời tin nhắn của anh?”
“Mãn Mãn, anh rất lo cho em, nếu em có chuyện gì khó xử, có thể tìm anh, lúc trước anh đã nói với em rồi, em không chỉ có một mình, em còn có anh.”
Em không chỉ có một mình, em còn có anh... Thời gian đầu khi tham gia quay “Tam thiên si”, trong đoàn phim, cô chỉ có một mình, tứ cố vô thân, nên không tiếc làm mình bị thương để đối phó với Thiên Ca, lúc đó anh đã nói với cô câu này.
Khi đó, nhìn thấy câu này, trong lòng cô vô cùng cảm động và tràn đầy ngọt ngào. Nhưng bây giờ, nhìn thấy nó, lại khiến cô cảm thấy rét lạnh thấu xương, đau đớn và áy náy như thủy triều ập đến.
Quý Ức cũng không tiếp tục xem những tin nhắn phía sau mà “Hạ Dư Quang” gửi đến, cô ném điện thoại qua một bên, giật chăn che kín đầu mình.
Đúng vậy, tiểu Họa nói không sai, cô cứ né tránh như vậy thì không thể nào giải quyết được vấn đề.
Chuyện gì nên đối mặt thì cuối cùng cũng sẽ phải đối mặt, cái gì cần kết thúc thì rồi cũng phải kết thúc.
Anh Dư Quang đối tốt với cô như vậy, nhưng sợ rằng cả đời này anh sẽ phải chịu nhiều thua thiệt vì cô.
Nói gì đi nữa thì cô vẫn là vợ trên danh nghĩa của anh, cô lại xảy ra quan hệ với em trai anh, dù cho hôn nhân của bọn họ chỉ là thỏa thuận, nhưng cô làm ra chuyện như vậy, chẳng khác nào phản bội anh. Sự thật này không thể nào thay đổi được, thì cô làm sao còn mặt mũi mà tiếp tục nhận lòng tốt của anh?
Mọi chuyện đã phát triển đến mức không thể khống chế được như thế này, cô cũng chỉ có thể chấp nhận đối mặt với sự thật tàn khốc.
Anh luôn đối xử tốt với cô, bất kể là thời niên thiếu hay khoảng thời gian gặp gỡ sau này.
Cho dù cô đã quyết định, cũng biết rõ rằng chỉ có thể làm như thế, nhưng cô vẫn không cách nào tiếp nhận được.
Nghĩ đến đây, Quý Ức cuộn mình trong chăn, nghẹn ngào rơi nước mắt.
-----
Quý Ức cũng không nhớ rõ bản thân đã thiếp đi lúc nào. Nhưng đến khi cô tỉnh lại thì bầu trời bên cửa sổ đã sáng choang.
Vừa nghĩ đến quyết định của mình đêm qua, tim cô chợt thắt lại.