Đường Họa Họa nhận được tin nhắn thì vô cùng vui vẻ, cô nhắn lại một tin nhắn thoại, ngữ khí líu lo như chim sẻ: “Đồng ý! Đồng ý!”
Quý Ức không đáp lại tin nhắn đó, cô cho luôn điện thoại vào túi.
Tiếp tục đợi thêm khoảng hai mươi phút nữa, rốt cuộc cũng đến lượt Quý Ức.
Cô cố ý mua tận mấy ổ bánh mì, bảo nhân viên đóng gói thành hai phần.
Sau đó hai người rời khỏi trung tâm thương mại. Quý Ức bắt một chiếc taxi, cô và Đường Họa Họa cùng nhau đi YC.
Đường Họa Họa rất thích Trình Vị Vãn. Quý Ức vừa đến công ty, chuyện đầu tiên mà cô làm là đưa Đường Họa Họa đến văn phòng của Trình Vị Vãn.
Đến đó mới phát hiện bàn làm việc của Trình Vị Vãn không có người. Quý Ức cho rằng cô ấy đi toilet, cô hỏi những người đồng nghiệp khác phụ trách kịch bản mới biết hôm qua Trình Vị Vãn không khỏe, hình như liên quan đến dạ dày, cô ấy cứ luôn cảm thấy buồn nôn, cả hôm qua và hôm nay đều không đến công ty.
Quý Ức “ồ” lên một tiếng, trong lòng nghĩ tối nay về nhà phải gọi ngay cho Trình Vị Vãn, mặt khác cô phải lôi Đường Họa Họa đang thất vọng về phòng làm việc của mình.
Trang Nghi đang ở công ty, Trang Nghi cũng có chút quen biết với Đường Họa Họa, vì thế Quý Ức để Trang Nghi dắt Đường Họa Họa dạo vài vòng quanh công ty.
Sau khi hai người kia rời đi, Quý Ức ôm phần bánh mì chưa mở và tìm đến phòng làm việc của Hạ Quý Thần.
Lúc đi ngang qua phòng của thư ký, thư ký Trương trông thấy Quý Ức liền dừng công việc đang làm, lập tức đứng dậy chào hỏi: “Quý tiểu thư, cô đến rồi, để tôi đưa cô đi gặp Hạ tổng.”
"Không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi, tự tôi đi được mà.” - Quý Ức cười đáp, ý bảo không sao đâu. Cô đi qua ban giám đốc, dừng lại trước cửa phòng làm việc của Hạ Quý Thần.
Cô gõ cửa bên trong giọng nói dễ nghe của Quý Thần nói vọng ra: "Mời vào."
Quý Ức bỗng nhiên trở nên có chút khẩn trương, cô hít một hơi thật sâu rồi mới nắm lấy tay cầm, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trần Bạch đang ở trong văn phòng của Hạ Quý Thần, cô không biết anh ta đang báo cáo công việc gì với Quý Thần. Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Bạch quay đầu, trông thấy Quý Ức, anh ta ấp úng một lúc mới lên tiếng, ngữ khí tràn đầy nghi hoặc: “Quý tiểu thư?”
Hạ Quý Thần đang chăm chú đọc tài liệu, nghe Trần Bạch lên tiếng, tay anh chợt run lên, lập tức quay đầu nhìn về hướng Quý Ức.
Tầm mắt hai người chạm nhau, trong lòng Quý Ức chợt bối rối, cô cười cười che ngượng ngùng rồi mới mở miệng nói: “Chiều nay lúc em và Họa Họa cùng nhau đi dạo phố vô tình bắt gặp cửa hàng bánh mì rất nổi tiếng trên mạng. Em tiện thể mua vài phần, đem sang đây cho mọi người ăn thử.”
"Mọi người?" - Trần Bạch tìm trọng điểm trong câu nói của Quý Ức: “Quý tiểu thư, lời này của cô hàm ý chỉ cũng có tôi trong đó à?”
Quý Ức gật đầu: "Đương nhiên rồi."
Trần Bạch lập tức vui vẻ ra mặt, nhưng đáng tiếc, ba chữ “Thật tốt quá” còn chưa kịp nói ra, Hạ Quý Thần đã dùng ánh mắt hình viên đạn lạnh buốt liếc Trần Bạch một cái.
Trần Bạch bị dọa đến hai chân run rẩy, bao nhiêu lời đã đến bên môi đều phải nuốt ngược lại vào bụng, thay bằng một câu nói dối vô cùng bài bản: “Nhưng mà, Quý tiểu thư, thật tiếc quá, gần đây sức khỏe tôi không tốt, bác sĩ dặn tôi không thể ăn đồ ngọt.”
Trần Bạch vừa nói vừa lén lút nhìn thoáng qua Hạ Quý Thần, sắc mặt anh rõ ràng chuyển biến tốt lên rất nhiều.