Hạ Quý Thần, anh ấy ở trên… Đường cao tốc?
Trong đầu cô có chút nghi ngờ, chúng khiến cô ngừng lại vài giây. Đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, cô vội vàng chạy lên đại sảnh trên tầng hai, tiến về hướng cửa sổ rồi đưa mắt nhìn ra phía ngoài.
Đúng như những gì cô đã đoán, xe của Hạ Quý Thần đang dừng trên đường, anh cúi đầu xuống và tựa người vào đầu xe, trên tay còn đang cầm điện thoại nói chuyện với cô.
Trời khuya gió đêm lạnh thổi, mái tóc mềm mại và quần áo của anh tung bay trong gió. Ở bàn tay còn lại, trên đầu ngón tay nọ là một ánh sáng đỏ lập lòe, có lẽ là thuốc lá.
Cho nên, sau khi anh đưa cô đến khách sạn xong thì vẫn chưa rời đi, anh luôn đứng đợi ở dưới lầu.
Trong nháy mắt, Quý Ức đã hiểu ra nguyên nhân vì sao Hạ Quý Thần lại làm như vậy.
Thật sự là sợ bản thân mình nếu đi cùng cô đến bữa tiệc sẽ gây phiền hà cho cô, nên mới nói dối cô như vậy.
Chắc hẳn lúc chiều ở trong siêu thị, anh đã nghe hết những lời cô và Nguyễn Khiết nói với nhau. Nhưng anh không thể hiện ra ngoài bất kì cảm xúc nào. Không lẽ vì anh không muốn khiến cô phải tăng thêm gánh nặng tâm lý sao?
Một loại cảm xúc phức tạp khó mà nói ra được, cảm giác ấy nhanh chóng chiếm lấy trái tim yếu mềm của cô, cảm giác vừa ấm áp vừa cảm động ấy đan xen trong lòng đang chiếm lấy trái tim cô…
“Tiểu Ức?” - Giọng nói của Hạ Quý Thần vang lên bên đầu kia điện thoại, anh thấy Quý Ức hồi lâu không trả lời lại nên gọi cô, trong lời nói còn có một chút lo lắng.
Nghe thấy giọng nói của Hạ Quý Thần, Quý Ức vội vàng lấy lại suy nghĩ trong đầu, ánh mắt vẫn không thay đổi nhìn về hướng Hạ Quý Thần đang đứng bên đường, nhỏ nhẹ trả lời: “Ừm!”
“Tại sao em không nói gì vậy?”
“Không có… Vừa lúc nãy có một tin nhắn mới gửi tới nên em xem qua một chút…” - Bởi vì cô đã biết rằng nguyên nhân vì sao mà Hạ Quý Thần lại đứng ở dưới lầu đợi cô, nên khi trả lời, giọng có chút ngắt quãng, cô sợ anh sẽ nhận ra điều bất thường liền vội vàng lấy đại một cái cớ để đổi qua chủ đề khác, cô lại vội vàng nói tiếp: “À đúng rồi, khi nào thì anh có thể tới, bữa tiệc phía em sắp xong rồi.”
“Ừm…” - Đầu bên kia, Hạ Quý Thần chần chừ một lát rồi mới nhẹ nhàng trả lời cô: “Chắc khoảng hơn hai mươi phút nữa…”
Nếu thật sự không phải cô đang tận mắt nhìn thấy Hạ Quý Thần đang ở dưới lầu, cô thật sự không thể nhận ra rằng anh đang nói dối.
Cô đang nghĩ không biết có phải trong cuộc đời này, lời nói dối này của anh là mới đẹp nhất, là khiến cô thấy ấm áp nhất không?
Hạ Quý Thần có lẽ là sợ thời gian quá trễ, sau khi nói xong lại nhanh chóng chêm lời vào: “Anh tới kịp không?”
Quý Ức vội vàng đè nén những cảm xúc trong lòng lại trả lời anh: “Kịp!”
“Vậy anh tới thì sẽ báo cho em biết nhé!”
“Vâng!” - Cô nuốt nước bọt, sau khi áp lực trong lòng được giải tỏa phần nào cô lại dịu dàng nói tiếp: “Lái xe cẩn thận nhé”
“Ừ.”
Ngắt điện thoại, Quý Ức không vội vàng rời khỏi cửa sổ mà vẫn nhìn về phía Hạ Quý Thần đang ở phía bên đường, cô im lặng quan sát.
Anh chắc hẳn là không muốn cô biết là anh đang hút thuốc. Trong lúc nói chuyện với cô, anh không hút thuốc nữa, vừa mới cất điện thoại xong thì anh đã nhanh chóng đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi dài.
Gió rất lớn anh hút thuốc rất nhiều lần.
Thời gian cứ từng chút từng chút một trôi qua không thấy dáng vẻ anh đang sốt ruột.
Quý Ức vẫn luôn hướng ánh mắt nhìn về phía Hạ Quý Thần, cô kìm lòng không được tay nắm chặt lấy điện thoại, từ trong đáy mắt đen huyền trong sáng kia đã rơm rớm lệ.