Trần Bạch và Hàn Tri Phản nhanh chóng biết được chuyện Hạ Quý Thần xuất hiện tại Bắc Kinh thông qua Đường Họa Họa. Cả hai đều gọi điện cho Quý Ức, cũng từ cô mà biết được số di động của Hạ Quý Thần. Hai người đều thử liên hệ với anh, thậm chí cũng đến khách sạn anh ở, nhưng cũng không gặp được anh.
Đừng nói là bọn người Quý Ức, ngay cả Ninh Ngưng, người sống cùng khách sạn với Hạ Quý Thần cũng không gặp mặt anh suốt mấy ngày nay.
Nếu không phải mỗi ngày, Ninh Ngưng đều đến sảnh hỏi thăm mấy lần, xác định là Hạ Quý Thần không có trả phòng, thì Quý Ức còn tưởng là anh đã sớm rời khỏi Bắc Kinh.
Một ngày lại một ngày trôi qua, Quý Ức vẫn không gặp được Hạ Quý Thần. Càng ngày cô càng không giữ được bình tĩnh nữa.
Trong lòng cô biết rõ, nếu cứ ôm cây đợi thỏ như vậy thì cũng chẳng được gì, cô cần phải nghĩ ra cách khác.
Ngày thứ tám tính từ hôm gặp được Hạ Quý Thần, Trang Nghi và Đường Họa Họa đến đón Quý Ức đi phim trường ở ngoại ô ghi hình phim quảng cáo ngắn mà năm ngoái cô đã được chọn làm người phát ngôn.
Quảng cáo chỉ chỉ khoảng 10 phút, thế nhưng phải quay gần ba tiếng mới kết thúc. Lúc bọn họ ra khỏi phim trường thì đã là một giờ chiều.
Trở lại xe, trong lúc Đường Họa Họa khởi động xe, Trang Nghi ngồi ở vị trí ghế lái, vừa thắt đai an toàn vừa quay đầu hỏi Quý Ức: “Bây giờ đi đâu?”
Quý Ức không đáp.
Trang Nghi im lặng một lúc, sau đó lại lên tiếng: “Vẫn là khách sạn Mỹ Lệ?”
Khách sạn Mỹ Lệ là nơi mà Hạ Quý Thần ở. Mấy ngày nay, chỉ cần không có việc, thì hầu hết thời gian, Quý Ức đều ở đó, chỉ còn thiếu mỗi việc mở từng gian phòng trong khách sạn mà thôi.
Quý Ức vẫn im lặng, chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Đường Họa Họa xem như là Quý Ức đồng ý, cô gõ bốn chữ “Khách sạn Mỹ Lệ” lên bảng hướng dẫn, đợi đến lúc lộ tuyến được thiết lập xong, cô mới đạp chân ga, từ từ khởi động xe.
Hôm nay thời tiết khá tốt, trời xanh mây trắng, không có một chút sương mù, cả thành phố trông giống như cảnh trong một bức vẽ Manga.
Sau mười hai giờ, đường phố cũng không thông thoáng, cho nên tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm. Quý Ức vẫn nhìn chằm chằm cảnh vật đang lùi lại bên ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi xe đi ngang qua “SKP”, thì cô đột nhiên lên tiếng: “Đi SKP (*).”
Đường Họa Họa và Trang Nghi sửng sốt.
Sao lại như vậy?
Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó, Trang Nghi lên tiếng hỏi: “Tiểu Ức, em không đến Mỹ Lệ nữa hả?”
Quý Ức khẽ đáp một tiếng “ừm”, một lát sau, cô nói thêm: “Đến SKP đi dạo.”
Sau khi Quý Ức nói xong, khoảng hơn mười giây, Đường Họa Họa mới hoàn hồn, cô “A” một tiếng, vội đáp lại một chữ “Được”, sau đó chạy xe đến chỗ quẹo, điều khiển xe quay đầu lại, chạy thẳng vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của SKP.
Đi thang máy lên tầng một, Đường Họa Họa và Trang Nghi nghĩ rằng Quý Ức sẽ đi dạo ở những cửa hàng bán sản phẩm cao cấp, nhưng không ngờ là cô lại bỏ qua mấy nơi đó mà đi thẳng vào một cửa hàng bán nhẫn kim cương.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng, Quý Ức chăm chú xem qua tất cả những mẫu nhẫn có trong cửa hàng một lần, vừa xem cô vừa hỏi ý kiến của Trang Nghi và Đường Họa Họa.
Mất hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng, Quý Ức cũng chọn được một cặp nhẫn có kiểu dáng đơn giản nhưng không kém phần rực rỡ.
***
(*) SKP: Shin Kong Palace – Một trung tâm thương mại tại Bắc Kinh.