Thấy Hạ Quý Thần đã đồng ý, Quý Ức mới nuốt nước bọt một cái, nhẹ giọng nói: “Anh Dư Quang, tuy nói chúng ta có cùng chung quan điểm, giúp đỡ lẫn nhau trong công việc, nhưng em vẫn phải nói tiếng cám ơn anh. Năm đó, khi em không biết phải làm thế nào, anh đã đứng ra giúp em, nên em mới có thể thuận lợi nhận được vai diễn ở Vương Thành...”
Có vài lời, mặc dù đã suy nghĩ kĩ từ mấy hôm trước, nhưng đến lúc nói ra, Quý Ức mới phát hiện, bản thân còn chưa nói đến chuyện trọng yếu thì trong lòng đã bắt đầu có cảm giác đau đớn.
Cô nín thở, yên lặng vài giây, đợi đến khi cảm giác đau đớn đi qua, mới tiếp tục nói: “Tính sơ qua thì cũng đã tám, chín tháng rồi, rắc rối của em cũng sớm giải quyết xong, em vốn không nên tiếp tục làm phiền anh như vậy, cho nên, lần này gặp anh là muốn nói với anh...”
Rõ ràng mấy ngày trước cô đã khóc rất nhiều, nước mắt cũng muốn cạn rồi, nhưng khi nói đến chuyện chính, mắt cô vẫn hơi cay cay, cổ họng dường như có cái gì nghẹn lại.
Cô không tự chủ mím chặt môi, chăm chú nhìn những chiếc đèn bé nhỏ thấp thoáng bay về phía chân trời, một lát sau, cô cắn răng nói tiếp những lời quan trọng phía sau: “...Anh Dư Quang, hôn nhân trên danh nghĩa của chúng ta... cũng đến lúc phải kết thúc.”
Không phải Hạ Quý Thần không tò mò chuyện quan trọng mà Quý Ức muốn nói với anh là gì, thế nhưng anh thật sự không ngờ, cô sẽ đề cập đến hôn nhân trên danh nghĩa giữa cô và Hạ Dư Quang.
Mặc dù trong lòng anh cũng phần nào đoán được cô muốn nói gì, nhưng sau khi nghe cô nói xong, cả người anh vẫn khựng lại.
Quý Ức đợi mãi vẫn không thấy tin nhắn của “Hạ Dư Quang” gửi đến.
Cô không dám quay đầu nhìn anh, chính xác mà nói, cô không dám nhúc nhích, cô sợ không cẩn thận quay đầu, sẽ khiến nước mắt đong đầy trong khóe mắt trào ra.
Cô tiếp tục chờ đợi một hồi, thấy người bên cạnh vẫn im lặng, nên cô đành mở miệng, lặp lại câu nói sau cùng của mình một lần nữa: “Anh Dư Quang, hôn nhân trên danh nghĩa của chúng ta cũng đến lúc phải kết thúc.”
Từ lần đầu tiên nghe cô nói những lời này, Hạ Quý Thần vẫn luôn ngồi yên, không nhúc nhích, đến lúc này, rốt cuộc mí mắt anh cũng nháy một cái, khoảng mười giây sau, anh mới cầm điện thoại gửi cho cô một tin nhắn: “Mãn Mãn, sao đột nhiên em lại có quyết định như vậy?”
“Không phải là đột nhiên quyết định, mà là đã sớm có quyết định như vậy. Dù sao hôn nhân giữa chúng ta cũng không phải là thật, bố mẹ em không biết, bố mẹ anh cũng vậy, nên cứ thế mà chấm dứt, cũng rất tốt, bớt đi nhiều phiền toái.” Mặc dù Quý Ức cố gắng nói thật rõ ràng, nhưng càng nói cô càng phát hiện giọng của mình có chút run rẩy.
Đêm hôm đó, khi quyết định kết thúc cuộc hôn nhân trên danh nghĩa này, Quý Ức đã cảm nhận được mùi vị đau đớn, nhưng đến hôm nay, cô mới biết, đau đớn lúc trước so với bây giờ thì chẳng thấm vào đâu.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cô không có lựa chọn, Hạ Quý Thần và Hạ Dư Quang là anh em ruột, cô ở bên cạnh người này thì đương nhiên cũng có lúc sẽ phải đối diện với người kia. Hiện tại, cả hai người đều tồn tại trong tim cô, cô không thể quên đi một người, rồi xem như chưa có gì, sau đó một lòng một dạ yêu người còn lại. Cho nên, cô chỉ có thể chấp nhận buông tay cả hai.