Từ sau chuyện không may xảy ra vào mùng một tết, cảm giác ngột ngạt, khó chịu vẫn luôn đè nặng trong tim Quý Ức. Nhưng đến hôm nay, đột nhiên tất cả như được quét sạch, cho nên Quý Ức bỗng chốc nói nhiều hơn, lúc phấn khích, cô còn huơ tay diễn tả, trông vô cùng hoạt bát và sống động: “Anh không biết đâu, em quen biết cô ta nhiều năm như vậy, nhưng chưa lần nào trông thấy dáng vẻ thảm thương của cô ta như hôm nay. Rõ ràng là cô ta đã khóc. Em còn nhớ, lần cuối em thấy cô ta khóc chính là vào cái hôm cô ta nhờ em hẹn anh ra khu rừng nhỏ sau trường, sau khi anh rời đi, em có đến tìm cô ta, lúc đó cô ta đang khóc, có vẻ rất là đau lòng…”
Nói đến đây, dường như nghĩ ra cái gì đó, Quý Ức quay đầu nhìn Hạ Quý Thần, hỏi anh vấn đề mà cô vẫn luôn thắc mắc: “Đúng rồi, Hạ Quý Thần, đêm hôm đó, lúc Thiên Ca tỏ tình với anh, anh đã nói gì với cô ta mà khiến cô ta đau lòng như vậy?”
Thật ra đêm đó, anh vẫn cho là Quý Ức hẹn mình, cho nên anh mới đi đến khu rừng nhỏ kia.
Sau khi đến, thấy Thiên Ca, còn chưa đợi cô ta mở miệng, anh đã thay đổi sắc mặt “Tiểu Ức đâu?”
Thiên Ca đỏ mặt, cô ta thẹn thùng cúi đầu, ấp úng hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên, nói với anh “Là em nhờ Tiểu Ức hẹn anh giúp em…”
Cô ta còn chưa nói xong, anh đã hiểu. Một câu anh cũng không nói, lập tức quay đầu chuẩn bị rời khỏi. Lúc đó, Thiên Ca đột nhiên nắm lấy áo của anh, chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy rất giận, lập tức hất tay cô ta ra, khiến cho cô ta ngã ra đất, để lại một câu “Người tôi muốn gặp là cô ấy! Sau này, cô bớt xúi giục Tiểu Ức làm những việc như thế này đi. Thật là buồn nôn”, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Người tôi muốn gặp là cô ấy… Tiếc là, anh dám nói những lời này với Thiên Ca, nhưng lại không dám thổ lộ với cô.
Sợ làm cô hoảng sợ, sợ cô không tin, sợ cô từ chối, sợ rằng ngay cả làm bạn với cô cũng không được…
Trong mắt Hạ Quý Thần bỗng dưng lóe lên sự cô đơn, tuy nhiên chỉ là thoáng qua. Ngay sau đó, vẻ mặt của anh lộ rõ sự chán ghét, ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa sự ghê tởm: “Có thể đừng nhắc đến chuyện bẩn thỉu kia hay không?”
Bẩn thỉu... Nhắc đến chuyện Thiên Ca tỏ tình với anh, anh lại có phản ứng như vậy...
Quý Ức không hiểu sao tâm trạng của mình lại càng ngày càng tốt: “Được rồi, không nhắc đến nữa, tuy nhiên, em vẫn muốn cám ơn anh. Đêm nay, trước mặt Thiên Ca, anh đã đứng về phía em.”
Hạ Quý Thần không đáp lại.
Bầu không khí trong xe phút chốc trở nên yên tĩnh.
Một lát sau, ngay khi Quý Ức cho rằng Hạ Quý Thần sẽ không mở miệng, thì bỗng nhiên, bên cạnh cô vang lên giọng nói trong trẻo của anh: “Không phải ở trước mặt Thiên Ca, anh mới đứng bên cạnh em, dù là ở trước mặt tất cả mọi người, thì anh cũng sẽ đứng bên cạnh em.”
Giọng của Hạ Quý Thần không lớn, nhưng Quý Ức có thể nghe rất rõ. Tim cô đập mạnh, trong lòng ngực đột nhiên trào lên cảm giác vô cùng khó tả.
Những gì mà cô nhìn thấy trên màn hình lớn tại cửa hàng bách hóa gần nhà đêm nay cứ như là một thước phim được tua lại, từng cảnh từng cảnh nhanh chóng xẹt qua trước mắt cô. Cô có rất nhiều lời muốn nói với Hạ Quý Thần, thế nhưng, khi mở miệng, cô lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Cuối cùng, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, lật lại nghe một lúc, sau đó mới đưa đồng hồ đến bên tai Hạ Quý Thần, ấn mở khóa.