Cô hiểu ra tại sao khi nhìn thấy kết cục của Thiên Ca trên truyền hình, biết rõ ý nghĩ thật sự của Hạ Quý Thần, cô chưa thông báo với bố mẹ câu nào đã vội vã chạy đến thành phố C!
Cô hiểu ra tại sao lúc Thiên Ca gấp gáp nói với Hạ Quý Thần rằng cô không tin anh, cô lại khẩn trương như vậy!
Và tại sao lúc ở trên xe, khi cô đưa đoạn ghi âm trong đồng hồ cho Hạ Quý Thần nghe và nói xin lỗi anh, nhưng không nghe anh đáp lại, cô lại khẩn trương và bất an đến như vậy!
Còn hiểu ra tại sao cô lại cảm thấy tiếc nuối khi anh chưa kịp hôn cô!
Tất cả là bởi vì... cô đã yêu anh.
Lúc cô quyết định giải trừ hôn ước với Hạ Dư Quang, cô đã tự hứa với lòng rằng cảm tình mà cô dành cho Hạ Quý Thần sẽ chỉ dừng lại ở sự rung động mà thôi.
Thế nhưng bây giờ cô mới phát hiện, khoảng thời gian ở cạnh anh, lòng cô đã sớm không khống chế được mà đã thuộc về anh.
Khó trách tại sao cô lại thể hiện với anh những điều rất ư là tính con gái như tâm sự cùng anh, oán trách anh, nói với anh những chuyện vụn vặt.
Khó trách tại sao đêm giao thừa, khi biết anh không có về nhà, cô đã lập tức chạy đi tìm anh.
Khó trách tại sao cô lại để tâm chuyện anh có liên quan đến scandal của cô như vậy...
Bởi vì yêu anh cho nên cô mới có thói quen dựa vào anh, cái gì cũng nói với anh.
Bởi vì yêu anh cho nên khi biết anh đón tết âm lịch một mình, cô đã chạy đến bên cạnh anh.
Bởi vì yêu anh cho nên so với bất kỳ ai khác, cô càng để tâm đến việc anh có liên quan đến scandal của mình nhiều hơn... Và cô cũng sợ phải hỏi anh “Tại sao?”.
Bởi vì cô yêu anh, rất yêu cho nên cô mới không hề do dự mà chạy suốt đêm đến tìm anh, mới sợ anh hiểu lầm rằng cô không tin anh, mới chờ mong anh hôn cô...
So với trong tưởng tượng của cô, phần tình cảm này mãnh liệt, sâu sắc và dữ dội hơn nhiều.
Và phần tình cảm này đã có từ rất sớm, từ trước khi cô phát hiện ra nó.
Có lẽ là lúc cô phát hiện ra mình động lòng với anh, cô đã yêu anh mất rồi. Giống như việc cô đã dứt khoát cắt đứt với anh Dư Quang, cô cũng không nghĩ sẽ ở bên cạnh anh, lúc đó, cô đã tự lừa dối mình rằng cô chỉ vừa động lòng với anh mà thôi.
Nhưng mà dù cho cô trốn tránh như thế nào, lừa gạt mình ra sao và dù cho cô có ù lì cỡ nào đi nữa, thì đêm nay; khi thấy vô số lời chúc sinh nhật bằng nhiều thứ ngôn ngữ khác nhau được khắc trên thân những thỏi son kia; khi anh áy náy xin lỗi cô vì kế hoạch của anh đã làm liên lụy đến mẹ cô; khi anh nói với cô rằng anh hi vọng đây là lần cuối cùng anh tặng son cho cô... Cô đã không còn chỗ nào để trốn, cô không tìm được lý do để tự lừa dối mình, cũng không thể nào tiếp tục lừa mình dối người được nữa, cô không thể không đối mặt với sự thật rằng chính cô... cũng không ngờ là đã yêu anh đậm sâu.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Có lẽ là cô đã ở trong toilet quá lâu mà không có động tĩnh gì, nên Hạ Quý Thần có hơi lo lắng, giọng của anh vang lên ngoài cửa: “Tiểu Ức?”
“Tiểu Ức?”
Không biết đã là lần thứ mấy Hạ Quý Thần gọi “Tiểu Ức”, trong khi đang ngẩn người nhìn vào gương khẽ chớp mắt. Sau đó, cô mới từ từ bình tĩnh lại.
Ổn định cảm xúc của mình xong, cô mới khóa vòi nước, xoay người định mở cửa.